Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 41 : Nắm giấy lớn
Ngày đăng: 11:43 30/04/20
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Bởi vì Hoàng thượng nhất thời kích động đánh mất nắm giấy, đoàn người đều mang theo đèn lồng bắt đầu tìm.
Mọi người tìm vô cùng cẩn thận, một nhành cây ngọn cỏ đều không buông tha, phải biết rằng kia chính là trứng rồng của Hoàng thượng, tâm của Đào Uyển nghi, cần phải nghiêm túc đối đãi.
Cuối cùng thời điểm tìm được, nắm giấy kia đã ướt, phải biết rằng lăn đến bụi cỏ, buổi tối nhiều sương hoàn toàn làm ướt.
Một cục giấy ướt mèm bỏ đi một lần nữa đưa đến trong tay Hoàng thượng, biểu tình trên mặt Tiêu Nghiêu một lời khó nói hết.
"Aiz." Hắn thở dài một hơi, nhìn nắm giấy trong tay có chút cảm giác đau lòng, một khuôn mặt lạnh lùng phân phó người xung quanh: "Chuyện hôm nay không được truyền cho người khác nghe, nếu Đào Uyển nghi biết, nàng nhất định sẽ thương tâm, nàng là người đa sầu đa cảm."
Sau khi ném xuống câu dặn dò này, Tiêu Nghiêu ho nhẹ một tiếng, mu bàn tay duỗi ra, hai nắm đấm nắm chặt đến gắt gao, bảo đảm nắm giấy sẽ không lại rớt, mới dẫn đầu đi về phía trước.
Trương Hiển Năng một mặt bước nhanh chạy vội dẫn đường phía trước, một mặt trong lòng điên cuồng khinh bỉ hắn.
Đêm nay chỉ số thông minh của Nhị cẩu tử phỏng chừng là bị giảm xuống bằng không, đến nắm giấy nát này, Đào Uyển nghi tuyệt đối sẽ không lại hỏi đến, chỉ là kế sách ứng phó tạm thời, nhưng Hoàng thượng lại coi đó là thật.
Sau khi tiến vào nội điện Long Càn cung, Tiêu Nghiêu đặc biệt sai người tìm cái đĩa sứ trắng thật đẹp.
Kết quả lúc sau đám người hai tay dâng lên, hắn lại không hài lòng, lấy cái đĩa lăn qua lộn lại nhìn tới nhìn lui vài cái, trên mặt đều không lộ ra tươi cười, ngược lại mày nhăn càng chặt hơn.
"Tại sao lấy đồ án hoa sen? Trẫm nói chính là muốn hoa đào, hoặc là hình quả đào cũng được."
Trương Hiển Năng vừa nghe lời này, dưới đáy lòng lại trợn trắng mắt, đĩa sứ mang đồ án quả đào thật đúng là hiếm thấy, huống hồ trước kia Hoàng thượng ghét nhất màu hồng nhạt. Lúc Đào Uyển nghi vừa tiến cung, vừa lúc có tiểu cung nữ mặc màu hồng phấn bị phạt quỳ, chính là bởi vì ngôi cửu ngũ nói thấy hồng nhạt liền nhớ tới nón xanh trên đầu mình.
Kết quả đồ vật hồng nhạt đều bị thu thập, lúc này có thể tìm ra cái mang hình hoa sen đã là cá lọt lưới, kết quả hắn còn muốn hoa đào.
"Hoàng thượng, lúc trước đồ vật trong điện đã từng bị tẩy sạch một lần, phần lớn đồ vật hồng nhạt bị loại ra ngoài. Hơn nữa đồ vật mang hình hoa đào và quả đào vẫn là tương đối ít, phần lớn đều là hoa sen, mẫu đơn các thứ." Trương Hiển Năng thật sự nhìn không nổi nữa, không khỏi nói ra một câu.
Lúc trước thời điểm Cẩu Hoàng đế chán ghét hồng nhạt, khẳng định không nghĩ tới có một ngày hắn sủng ái nhất sẽ là một quả đào tinh, toàn thân đều con mẹ nó là hồng nhạt.
Lúc này trái lại hắn không chê hồng nhạt là trào phúng nón xanh của hắn nữa, hiện tại Trương Hiển Năng cũng hoài nghi, lúc trước Đào Uyển nghi nhất định là ghi hận trong lòng, đi một vòng tròn lớn như vậy, cuối cùng nàng ấy thành Đào Uyển nghi, Hoàng thượng vẫn là Cẩu Hoàng đế mang nón xanh kia.
Nhờ có Trương Hiển Năng nhắc nhở như vậy, Tiêu Nghiêu mới bất tri bất giác nhớ tới điều kiêng kị của mình lúc trước, có chút xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng.
"Vậy dùng đi, đổi lại ngày mai Trương Hiển Năng đi sai người Thượng Cung cục làm mấy bộ về đào tới bài trí."
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng bỏ nắm giấy vào cái đĩa sứ màu trắng kia, cả người đều nghiêng về phía trước, hai mắt cẩn thận nhìn chằm chằm.
Trương Hiển Năng đứng ở phía sau, thật sự là nhịn không được, trên mặt loại biểu tình nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ rốt cuộc vẫn biểu lộ ra.
Con heo béo này, ngày mai không tìm Thượng Cung cục, dứt khoát tìm giết heo cho rồi, kéo đồ con heo hai trăm cân này đi làm thịt, miễn cho ở chỗ này mất mặt xấu hổ.
Ngôi cửu ngũ rõ ràng đã hoàn toàn mê muội, đây là một nắm giấy nát, kết quả thằng nhãi này lại coi như vật báu, còn lấy ra loại đĩa sứ đặc chế để đặt vào.
Bộ dáng thật cẩn thận quan sát kia của hắn, giống như thật sự nuôi một quả trứng.
"Hoàng thượng, ngài muốn tìm cái chăn bao lấy trứng rồng này không, miễn cho đêm đông lạnh hỏng mất?" Ngữ khí của Trương Hiển Năng nghiêm túc mà kiến nghị.
Thậm chí còn bởi vì tối hôm qua trêu chọc Hoàng thượng thành công, tâm tình của nàng cực kỳ tốt, buổi sáng thời điểm rời giường còn ăn thêm nửa chén cháo.
Bởi vì thắt lưng nàng không tốt, cho nên bên Duyên Thọ cung nàng cũng không cần đi thỉnh an, vốn cho rằng lại có thể ở trong cung điện của mình sung sướng một ngày, mới vừa buông bát cơm xuống liền xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
"Đào Uyển nghi, Hoàng Thái hậu mời ngài qua." Người tới đúng là cô cô Vĩnh Thọ cung, thời điểm nói chuyện có nề nếp, quy củ, cũng không tìm ra điểm sai sót, giơ tay nhấc chân gian đều mang theo một loại khí thế bức người.
Không hổ là người bên cạnh Hoàng Thái hậu, cũng không kém gì chủ tử, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh kia thật đúng là không để vị Đào Uyển nghi thịnh sủng này vào mắt.
Tần Phiên Phiên cũng không giận, chỉ là cười cười xin lỗi, thấp giọng nói: "Cô cô ngươi cũng nhìn thấy, hiện giờ eo ta bị trật, còn chẳng đi được vài bước, chỉ sợ không đi được."
Nàng tựa lưng vào ghế ngồi, như là người không xương, không thể ngồi thẳng.
Vị Chu cô cô này nhăn mày lại, rõ ràng xem bộ dáng này của nàng ở trong mắt, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng chung quy không bắt bẻ gì.
"Hoàng Thái hậu biết eo Đào Uyển nghi không tốt, cho nên sai nô tỳ mang theo nhuyễn kiệu lại đây, đặc biệt chuẩn bị cho ngài, một bước ngài cũng không cần đi, trực tiếp được nâng ra ngoài." Trên mặt Chu cô cô lại lần nữa khôi phục tươi cười, nàng ta giơ tay lên vỗ một cái.
Lập tức có hai thái giám to khỏe nâng nhuyễn kiệu tiến vào, loại cỗ kiệu này chính là hai người nâng, cỗ kiệu không lớn, bởi vậy thật nhẹ nhàng tiến vào nội điện, nâng thẳng đến trước mặt nàng, hai thái giám kia mới hạ cỗ kiệu xuống.
Đúng như lời Chu cô cô theo, Tần Phiên Phiên thật sự là một bước cũng không cần đi.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, ý cười trên mặt càng sâu: "Hoàng Thái hậu săn sóc ta, sao ta có thể không đi? Xin cô cô đợi chút, cho ta sửa soạn một phen, nếu không lôi thôi như vậy mà đi Vĩnh Thọ cung, đó là đại bất kính với Hoàng Thái hậu."
Chu cô cô đồng ý cách nói của nàng, chẳng qua người vẫn chưa rời đi, cụp mi rũ mắt mà đứng ở một góc trong nội điện, mặc kệ Tần Phiên Phiên nói có gì muốn dặn dò cung nữ người, làm trò gì nàng ta cũng không há mồm.
Tần Phiên Phiên cong môi cười lạnh một cái, đôi mắt hiện lên vài phần biểu tình mỉa mai.
Không hổ là người trong cung Hoàng Thái hậu, lưng dựng thẳng, làm việc cũng mang theo ý vị bá đạo.
Tần Phiên Phiên triệu Vọng Lan và Liễu Âm vào miêu mi họa đại[5] cho nàng, nhưng thật ra xiêm y trên người không cần đổi, tóm lại thân thể nàng không khoẻ, là Hoàng Thái hậu cương quyết buộc nàng đi, không thất lễ là được, không cần thiết đặc biệt chuẩn bị xiêm y tinh xảo.
[5] miêu mi họa đại (描眉画黛): dùng thanh thuốc màu màu đen để vẽ mày, cũng chỉ chung việc trang điểm.
"Chu cô cô ngươi gặp qua Tố Tuyết cô nương chưa?" Tần Phiên Phiên giống như trong lúc vô tình khơi lên câu chuyện, mở miệng nói chuyện phiếm với nàng ta.
Nghe nàng nhắc tới Cao Tố Tuyết, đôi mắt Chu cô cô nhẹ nhàng nhíu lại, hiển nhiên nàng ta không có hảo cảm gì với nữ nhân họ Cao.
"Chưa gặp qua, Đào Uyển nghi hỏi cái này làm chi?"
Tần Phiên Phiên hướng ánh mắt về phía Vọng Lan, tầm mắt chủ tớ hai chạm nhau một chút liền nhanh chóng tách ra, Vọng Lan thông minh như vậy, tất nhiên biết dụng ý Tần Phiên Phiên nhắc đến Cao Tố Tuyết.
Cũng không phải nói cho Chu cô cô nghe, mà là nói cho Vọng Lan nghe, kêu nàng ta lúc sau đi Duyên Thọ cung tìm Tố Tuyết cô nương.
"Hôm qua thời điểm Chu Uyển cô nương đến gặp ta, đã từng nói chưa từng gặp qua Tố Tuyết cô nương, trong lời nói hình như có chút tiếc nuối, ta nhớ tới nên hỏi một câu này thôi." Tần Phiên Phiên cười khẽ chuyển đề tài lên người Chu Uyển.
"Về sau các nàng sẽ có cơ hội gặp mặt. Còn xin Đào Uyển nghi mau một chút, Thái hậu ở Vĩnh Thọ cung đợi một lát rồi." Ngữ khí của Chu cô cô rõ ràng không tốt lắm, mang theo ý thúc giục.
"Đi thôi." Tần Phiên Phiên sửa búi tóc, được Liễu Âm đỡ lên nhuyễn kiệu.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi Vĩnh Thọ cung, đi gặp người cả đời cũng không được sủng ái của Tiên hoàng - Hoàng Thái hậu.