Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 54 : Hoàng thượng đến rồi
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Gần đây tâm tình Hoàng thượng rất không tốt, tất cả người Long Càn cung đều cảm nhận được, từ hai ngày trước sau khi làm ầm ĩ với Đào Uyển nghi, toàn bộ cung điện liền lâm vào trạng thái tối tăm.
Đặc biệt là tối hôm qua, Trương Thành công công cũng bị phạt, một đám càng thêm lo lắng đề phòng.
Phải biết rằng Trương Thành chính là người được lòng mọi người tiếp theo sau Đại tổng quản, ngày thường ở trước mặt Hoàng thượng vẫn là vô cùng được yêu thích, đến hắn cũng bị phạt, đủ thấy hiện giờ tâm tình Hoàng thượng ác liệt cỡ nào, thật sự là không ai dám trêu chọc.
Trương Hiển Năng rõ ràng cũng trở nên cẩn thận hơn, dù sao hắn vẫn luôn cho rằng tử đạo hữu bất tử bần đạo[1], dù Hoàng thượng có tức giận muốn trừng phạt cung nhân, chỉ cần không phạt đến trên đầu của hắn thì hắn vẫn luôn tiêu dao.
[1] tử đạo hữu bất tử bần đạo (死道友不死贫道): hiểu là chỉ cần người khác chết, ta không chết là được; vì lợi ích chính mình mà không ngại tổn hại người khác.
Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy, cho đến khi Hoàng thượng hạ triều, giống như bình thường bắt đầu phê duyệt tấu chương, nhưng khác với ngày thường chính là Hoàng thượng chậm chạp tiến vào trạng thái không được nghiêm túc, lại luôn cảm thấy trong lòng không yên.
Trương Hiển Năng mắt nhìn thấy rất nhiều lần hắn vô thức duỗi tay, sờ tới sờ lui trên long án, nhưng cuối cùng đều không sờ thấy gì.
Vốn dĩ nơi đó bày hai mươi con hạc giấy, Hoàng thượng duỗi móng cẩu vuốt vài lần, hiển nhiên là làm theo thói quen, mỗi ngày đã sờ quen một đồ vật, một khi rất nhiều lần đều không sờ được thì tâm tình luôn sẽ trở nên lo âu.
Ở trong mắt Cẩu Hoàng đế, sự tồn tại của hạc giấy đã giống như xương cốt.
"Trương Hiển Năng!"
Rốt cuộc lúc Tiêu Nghiêu đang sờ lần thứ năm, vẫn như cũ không sờ được gì, hô lên một tiếng.
Trương Đại tổng quản giật mình, nhiều năm ở với cẩu nói cho hắn biết, chỉ sợ phía sau có chuyện không tốt xảy ra.
"Có nô tài!" Hắn đáp.
"Ngươi đi Thưởng Đào các đòi hạc giấy đi, nhưng không thể nói đòi cho trẫm!" Tiêu Nghiêu hơi tạm dừng một chút, giống như có chút khó có thể mở miệng, nhưng hắn là Hoàng thượng, hắn lớn nhất, không chút khách khí mà ra mệnh lệnh.
Trương Hiển Năng sửng sốt một chút, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Cẩu Hoàng đế không biết xấu hổ như thế.
"Hoàng thượng, nô tài không lấy danh nghĩa của ngài ra đòi, chỉ sợ Đào Uyển nghi sẽ không cho."
Hắn thật là có khổ mà nói không nên lời, hắc hắc hắc, nói ngươi đó, dùng óc cẩu của ngươi ngẫm kỹ lại đi, Đào tinh chịu cho sao?
"Đó là chuyện của ngươi, mau đi!" Quả nhiên Cẩu Hoàng đế bắt đầu chơi xấu.
Trên mặt Trương Hiển Năng vẫn là thần sắc cung kính như cũ, cân nhắc một chút nói: "Hoàng thượng, nếu không thì nô tài tìm giấy tới cho ngài, ngài tự gấp ra một chồng hạc giấy. Hiện giờ loại thời điểm này, đúng vào thời điểm ngài và Đào Uyển nghi giận dỗi, không thể phái người đi tìm nàng, nếu không sẽ cho nàng một ảo giác, cho rằng ngài thỏa hiệp đó!"
Cũng may Trương Thành tuổi trẻ thân mình khoẻ mạnh, lên đảm đương chức trách của Đại thái giám.
Nhưng đã không có hạc giấy, lại không có Trương Hiển Năng, Hoàng thượng luôn cảm thấy không thích hợp.
Hắn liền theo tâm ý của chính mình, đi Thưởng Đào các.
Tiêu Nghiêu suy nghĩ muốn tìm lấy cái cớ, cũng không phải hắn cho Tần Phiên Phiên bậc thang đi xuống, mà là muốn hung hăng răn dạy nàng.
Trên đường đi, hắn còn ngàn vạn dặn dò Trương Thành: "Tới Thưởng Đào các, nếu trẫm lại bị Đào Uyển nghi ngắt lời, ngươi liền ho khan nhắc nhở trẫm. Trẫm vừa đi vào lập tức phải hung hăng mà răn dạy nàng, quở trách nàng, nếu nàng không cúi đầu nhận sai, trẫm phải động thủ đánh nàng. Nữ nhân này chính là thiếu dạy dỗ, đều mức sắp cưỡi trên đầu trẫm. Nghe rõ không?"
Lúc Tiêu Nghiêu nói lời này, trên mặt biểu tình nghiêm túc chưa từng có.
Trương Thành cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu đáp ứng nói: "Nô tài nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Hắn hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà dẫn đầu một đám người, vào Thưởng Đào các, kết quả chân trước bước vào nội điện, nhìn thấy Tần Phiên Phiên nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, sau đó liền bước nhanh vọt tới mép giường.
"Hoàng thượng, tần thiếp rất nhớ người." Hốc mắt Tần Phiên Phiên hồng hồng, nước mắt tràn đầy, lại không chảy ra.
Nhưng đúng là bộ dáng ấm ức lại ra vẻ kiên cường càng làm cho người ta đau lòng.
"Cuối cùng ngài cũng tới xem tần thiếp, ta còn tưởng rằng ngài không cần tần thiếp. Tần thiếp ở trên giường ăn cũng ăn không ngon, uống cũng uống không vô, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. Tần thiếp đều cho rằng mình cứ như vậy chết đi, Hoàng thượng, tần thiếp sợ cuối cùng không thể thấy mặt ngài..."
Nàng nghẹn ngào khóc, hắn nhẹ nhàng dỗ dành.
"Sao có thể? Trẫm tới rồi." Hỏa khí của Tiêu Nghiêu toàn bộ tiêu tan, trên đường hắn nói cái gì, một câu cũng không nhớ rõ, tóm lại trước dỗ nàng xong nói, cũng không thể để nàng khóc như vậy.
Bởi vì Tiêu Nghiêu tới gần, thậm chí duỗi tay vuốt gáy nàng, Tần Phiên Phiên lập tức bắt được cơ hội, dang hai tay ôm lấy eo hắn, chôn ở trong ngực hắn khóc.
Từng tiếng đều là kể ra nhớ nhung đối với hắn, cùng với sợ hãi hắn vứt bỏ chính mình.
Vọng Lan và Liễu Âm cùng nhau lạnh nhạt đứng ở một bên, ha ha, ăn không ngon uống không vô, lại dưỡng ở trên giường, cùng Hoàng thượng kết hợp thành một đôi vợ chồng heo bốn trăm cân ha!
"Khụ khụ, khụ khụ khụ!" Trương Thành bị cảnh tượng hai người ôm nhau này làm cho kinh sợ, điều này hoàn toàn không giống với tưởng tượng trước đó của hắn.
Sau khi hắn phản ứng lại, lập tức bắt đầu điên cuồng ho khan.
Đáng tiếc Hoàng thượng đắm chìm trong nước mắt của mỹ nhân, căn bản không rảnh bận tâm đến thanh âm khác.
Cho đến khi tiếng ho khan của hắn đã che khuất mất tiếng khóc làm nũng của Tần Phiên Phiên, Đào Uyển nghi mới có chút không vui nói: "Hoàng thượng, có phải Trương công công có ý kiến với tần thiếp hay không, tại sao hắn vẫn luôn ho khan? "
Tiêu Nghiêu lập tức cảnh cáo mà nhìn về phía Trương Thành, trong ánh mắt tràn ngập trách cứ, tựa như muốn nói ngu xuẩn, ngươi quấy rầy tiểu khả ái của trẫm khóc.