Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 57 : Một cây đào

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Lan Sung nghi



Beta: Rine Hiền phi



Tần Phiên Phiên chân trước mới ra khỏi Vĩnh Thọ cung, sau lưng Hoàng Thái hậu đã bị tức đến ngất đi, Thái y được gọi tới rất nhanh, trong hậu cung không tránh khỏi bị truyền ra vài câu chuyện phiếm.



Đương nhiên Tiêu Nghiêu bên này cũng nhận được tin tức, cuối cùng Trương Đại Tổng quản cũng dưỡng tốt thân thể trở lại vị trí làm việc.



"Mới vừa rồi truyền đến tin tức, nói là sau khi Đào Uyển nghi đi Vĩnh Thọ cung vấn an Hoàng Thái hậu, chọc Hoàng Thái hậu tức đến hôn mê, hiện giờ đang nằm trên giường chờ Thái y đến bắt mạch." Hắn thật cẩn thận mà tìm từ, sợ cẩu Hoàng đế không vui vẻ lại muốn đổ chậu phân này lên đầu hắn.



Lúc Trương Đại Tổng quản ngồi xổm vẽ vòng tròn bên ngoài, Trương Thành khóc lóc kể lể với hắn cả nửa ngày, cũng không biết là không khí không lưu thông, hay là thật sự chịu ấm ức lớn, tóm lại cả thể xác và tinh thần của hai cha con này đều không quá thoải mái.



Bút son phê tấu chương của Tiêu Nghiêu cũng không ngừng lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Là trẫm để nàng đi thăm Thái hậu, vốn dĩ thân thể của Hoàng Thái hậu yếu đuối, ngã bệnh là chuyện rất bình thường."



Nói xong, không khí trong điện lại khôi phục sự yên tĩnh.



Trong tay Trương Hiển Năng cầm phất trần đứng ở sau lưng hắn, nhìn thấy eo lưng của nam nhân thẳng tắp, rất muốn nhấc phất trần gõ lên đầu chó của hắn một cái.



Tiểu yêu tinh đúng là không thiếu thủ đoạn, hiện tại Cẩu Hoàng đế chưa nhìn thấy mặt nàng đâu, cũng chưa nhìn thấy một mặt hại nước hại dân kia của nàng liền chủ động giúp nàng rồi.



Ngươi cứ kiêu căng đi, sớm muộn gì cũng lên đến tận trời, sau đó ngã xuống bẹp nát "trứng" Cẩu!



"Hoàng thượng, Liễu Âm của Thưởng Đào các cầu kiến." Bên ngoài có một tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo.



Thường ngày những cũng nữ của các phi tần chủ tử muốn gặp Hoàng thượng đều bị ngăn ở ngoài như nhau, đừng nói là cung nữ, cho dù đích thân một vị phi tần nào đến, cũng đều không vào được.



Đây là quy định do đích thân Hoàng thượng đặt ra, thời điểm lúc trước ở Vương phủ, thư phòng của hắn cũng không được tự do tiến vào như vậy, Long Càn cung cũng tương đương với cả tẩm điện và thư phòng của hắn, càng là tương đương với sự tồn tại của cấm địa.



Hơn nữa những phi tần khác đều ngại, sợ chính mình đưa thứ gì vào bên trong, sẽ bị truyền ra ngoài, bị dán lên cái nhãn "hồng nhan họa thủy".



Nhưng là Đào Uyển nghi không sợ, vẫn luôn quang minh chính đại.



"Tuyên vào." Tiêu Nghiêu vẫy vẫy tay.



Liễu Âm vừa tiến vào lập tức cung kính hành lễ, trên tay nàng cầm một đồ vật hình chữ nhật, mặt trên phủ một mảnh lụa màu hồng nhạt, khiến người ta không nhìn rõ rốt cuộc bên trong để cái gì.



"Hoàng thượng, Đào Uyển nghi lệnh cho nô tỳ mang món đồ chơi nhỏ này đến để ngài giải lao, nàng mới thêm mấy con ở bên trong, ngài không có việc gì có thể hủy đi những thứ này. Uyển nghi nói nàng có vẽ vài thứ ở trên giấy."



Trương Hiển Năng tiếp nhận khay đồ, xốc mảnh lụa lên, thấy bên trong là mấy con hạc giấy, rõ ràng số lượng so với hai mươi con lần trước nhiều hơn, nhưng là vừa nhìn qua liền biết cái nào là mới, rốt cuộc những con cũ kia đã bị Hoàng thượng thưởng thức đến mọc lông.



"Lui xuống đi." Ngôi cửu ngũ vẫn nghiêm túc như cũ mà nhìn tấu chương, đầu đều không ngẩng lên, giọng điệu lãnh dạm.



Trên mặt Liễu Âm đều là cung kính hành lễ lui xuống, trong lòng lại nói thầm: Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Một bộ dáng lãnh đạm.



Mới đây còn hòa hợp vui vẻ với Uyển nghi mà, hai người còn cùng nhau ôm ôm ấp ấp, còn chưa làm gì đã khiến cung nhân trực đêm ngoài điện xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên.
Hắn cũng biết đây là Hoàng thượng thực sự rất nghẹn rồi, từ sau khi xích chó đến tay Đào Uyển nghi, cẩu tử cuối cùng không ăn quen những loại xương khác, một mực chờ chén xương nhiều thịt này của mình.



"Hoàng thượng, Đào Uyển nghi đang tắm, chắc là sẽ mau tới thôi. Ngài không sắp xếp sao?" Trương Hiển Năng tốt bụng kiến nghị một câu.



Rốt cục cẩu tử đã rơi vào tư thế lửa xém lông mày, nhưng lại không nghĩ tới Tiêu Nghiêu liên tục lắc đầu, thậm chí còn cầm bút lên làm bộ làm tịch bắt đầu phê bình chú giải.



Trương Hiển Năng hướng lên trời trợn trắng mắt, ngươi nhịn đi, cho ngươi nghẹn chết.



Thời điểm Tần Phiên Phiên tiến vào, thấy Hoàng thượng còn đang ngồi sau bàn múa bút thành văn, chẳng qua trên người hắn đã đổi thành áo trong, một đống tấu chương cũng được dọn từ tiền điện vào nội điện.



"Hoàng thượng." Tần Phiên Phiên đứng ở trong điện, giọng nói kiều mị gọi. Tiêu Nghiêu tiếp tục cúi đầu múa bút thành văn, giống như không nghe thấy.



Trương Hiển Năng nhón chân xem xét, ừ, trang tiếp theo, bút trong móng vuốt của cẩu căn bản không có hạ xuống giấy, từng giọt mực nước nhiễm bẩn cả tấu chương.



"Hoàng thượng." Lúc này Tần Phiên Phiên lại gọi một tiếng, giọng nói nũng nịu, tựa như khiến người ta mềm nhũn từ đầu đến chân.



Rốt cuộc Tiêu Nghiêu cũng ngẩng đầu, vốn hắn còn muốn giả vờ một chút, trên mặt mang theo vài phần không kiên nhẫn, kết quả vừa liếc qua một cái liền nhìn thấy Tần Phiên Phiên vạn phần kiều mị đứng ở đó, lập tức không nói được một lời.



Hắn đứng lên, ho nhẹ một tiếng: "Ngươi đã quấy rầy trẫm xem tấu chương..."Hoàng thượng vừa mới mở miệng nói câu đầu, liền thấy nữ nhân kia bước dài xông tới, hai tay cuốn lên cổ hắn, hai đùi cũng nhảy lên cuốn lấy eo hắn, lập tức hôn lên môi hắn.



Nhiệt tình này của Đào Uyển nghi khiến mọi người trong điện đều chấn kinh rồi, khi Tiêu Nghiêu ngửi thấy mùi hương trên người nàng, kỳ thật thần trí đã có chút không thanh tỉnh, nhưng trong lúc vội vã vẫn không quên phất tay cho toàn bộ cung nhân lui ra.



Trương Hiển Năng dẫn người rời đi, thời điểm nhấc chân rời đi còn có thể nghe thấy âm thanh môi lưỡi bọn họ đang quấn quýt, tiếng mút lưỡi phát ra.



Hắn là một thái giám không "trứng", nghe thấy âm thanh nhiệt tình đó, thật sự rất đau, không "trứng" lại càng đau.



Quả đào tinh nhiệt tình như vậy, xem ra đêm nay Cẩu Hoàng đế lại bị rút khô rồi.



Nhóm cung nhân đi rồi, nội điện cũng chỉ còn lại hai người, thanh âm dây dưa càng thêm rõ ràng.



Tiêu Nghiêu cũng đảo khách thành chủ, đôi tay ôm lấy nàng, gắt gao mà ép nàng sát vào trong ngực mình, khiến cho xương sườn Tần Phiên Phiên cũng bị ép đến phát đau.



Thời điểm nam nhân kích động, luôn là không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy, giống như chỉ có như vậy mới thể hiện được rằng bọn họ rất hài lòng với nữ nhân trong ngực vậy.



Chờ đến khi Tần Phiên Phiên có phản ứng lại, nàng đã bị đè tới trên giường, áo choàng đã sớm không biết bị cởi ra lúc nào, áo lụa đã thành vải vụn treo ở chân giường, tranh vẽ đào hoa trên hai khối tròn trịa của nàng kia hoàn toàn đánh sâu vào thị giác, cơ hồ Tiêu Nghiêu lập tức trở nên miệng khô lưỡi đắng.



Nàng giống như thực sự biến thành cây đào, thân cây tinh thế mà biến hóa trăm loại tư thái, đào hoa phấn nộn lại mượt mà, nước đào càng là thơm ngọt ngon miệng, ăn thế nào cũng đều không đủ.



---



Tác giả có lời muốn nói:



Tấu chương: Cẩu tử, ngươi đã nói đêm nay sẽ sủng ta sủng ta sủng tacơ mà, nữ nhân trên giường kia là ai?