Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 65 : Thái hậu dạy con
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Thảo Hoàng quý phi
Beta: An Thục phi
"Sao lại không có khả năng? Thái y đã khám mạch rồi, nếu không tin, các ngươi tự mình đi hỏi Tiết Viện phán là xong. Ai gia không muốn dây dưa với các ngươi, dù sao trong bụng nàng ấy có long chủng, vô cùng quý giá, các ngươi đều không được chạm vào nàng, càng không cho phép nhân cơ hội làm chuyện xấu gì với nàng ấy. Nếu không ai gia sẽ không tha cho các ngươi!" Cao Thái hậu không kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm các nàng, hiển nhiên là cảm thấy các nàng vẫn luôn ngắt lời mình nói, tâm tình thật bực bội.
Trong điện một vùng yên tĩnh, trước sau Tần Phiên Phiên vẫn thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, tay đặt trên bụng nhỏ, hơi cúi đầu.
Trên mặt nàng là biểu tình cực kỳ hạnh phúc, độ cong khóe miệng cũng sắp kéo đến gần mang tai.
Rất hiển nhiên nàng thành đối tượng toàn thể nữ nhân hậu cung thù hận, cả khi Cao Thái hậu về tới ghế phượng, nhận mọi người thỉnh an, trước sau cũng đều có vô số ánh mắt quét tới quét lui ở trên người Tần Phiên Phiên.
Trong toàn bộ nữ nhân hậu cung, nàng là người đầu tiên hoài long chủng, cũng là người duy nhất.
Lúc trước ở trong vương phủ, lần cá lọt lưới đó làm Hoàng thượng vô cùng cảnh giác đối với chuyện này, ở dưới phòng thủ nghiêm mật như vậy, căn bản không có khả năng có người trúng thầu.
Bởi vậy long chủng trong bụng Tần Phiên Phiên đến tột cùng tới từ đâu, khiến cho người ta vô cùng hoài nghi.
Đương nhiên các nàng chưa từng hoài nghi long chủng này không phải của Hoàng thượng, Tần Phiên Phiên được sủng ái như thế, thị tẩm cũng đủ nhiều, không cần làm ra loại sự tình rơi đầu này, chẳng qua nàng ta trốn thoát hiệu lực của thuốc tránh thai như thế nào, vẫn làm người ta còn nghi vấn như cũ.
"Mẫu hậu, tần thiếp tò mò hỏi một câu, Hoàng thượng đã biết Đào Tiệp dư mang thai chưa?"
Tô Uyển nghi ngồi trên vị trí của mình, nghẹn đã lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi ra khỏi miệng.
Cao Thái hậu nói với vẻ đương nhiên: "Hắn đương nhiên đã biết, chuyện tốt cực độ này tất nhiên Hoàng thượng biết, đây chính là mang thai cốt nhục của hắn."
Nhìn trạng thái như thể lão Tiêu gia muốn hạ hồng vũ[1] này của bà, các vị phi tần trong điện có chút cạn lời, vị này chính là không biết đầu óc nhi tử nhà mình có vấn đề, không giống nam nhân bình thường khác.
[1] lão Tiêu gia muốn hạ hồng vũ: nói lái từ câu "lão thiên gia muốn hạ hồng vũ" (ông trời làm mưa đỏ), chỉ việc xảy ra một kỳ tích, sự việc hiếm gặp.
Mỗi lần người được thị tẩm đều phải uống canh tránh thai, đối với chuyện có con giống như tránh còn không kịp.
"Đào Uyển nghi đâu? Ngươi nói cho Hoàng thượng rồi?" Minh Quý phi truy hỏi một câu, lần này nàng ta hướng về phía Tần Phiên Phiên.
Nữ nhân ngốc Cao Thái hậu kia có thể biết cái gì, hỏi bà ấy cũng như không, tất nhiên phải xác nhận với đương sự.
Cao Thái hậu có khả năng không biết Hoàng thượng chán ghét con nối dõi, nhưng nhất định Tần Phiên Phiên biết, hậu cung này không có nữ nhân nào có thể chạy thoát canh tránh thai.
Dù được sủng ái cũng không ngoại lệ, nàng cũng không tin Tần Phiên Phiên có thể đánh vỡ cái ma chú này.
Kết quả mọi người muốn nhìn là Tần Phiên Phiên biến sắc mặt cũng không phát sinh, ngược lại nàng ngẩng đầu, hướng về phía mọi người cười dịu dàng, trên mặt toàn là biểu tình hạnh phúc, hoàn toàn lộ ra một loại phát sáng thuộc về người làm mẹ.
"Hoàng thượng biết, hắn còn bảo ta nghỉ ngơi cho tốt, ba tháng đầu là quan trọng nhất với thai nhi, nhất định phải bảo dưỡng cẩn thận, không thể kích động cũng không thể vận động mạnh. Cho nên mấy tháng này ta mang thai, chỉ sợ sẽ có rất nhiều chỗ thất lễ với các vị tỷ muội, còn mong mọi người thứ lỗi, chờ ta sinh hạ lọng chủng rồi nhất định tạ lỗi với các vị."
Tần Phiên Phiên vừa nói vừa ngượng ngùng đỏ mặt, lộ ra phong thái yêu kiều của cô gái nhỏ, muốn đáng yêu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Tiêu Nghiêu lạnh mặt bước đi vào, hắn còn không tiến vào, cảm giác mẹ hắn còn muốn dạy Tần Phiên Phiên cưỡi trên đầu hắn như thế nào.
"Tần Phiên Phiên, ai cho phép nàng lan truyền chuyện này cho mọi người đều biết? Lời trẫm nói là vô dụng có phải hay không?"
Hắn vừa nói vừa đi hướng về phía Tần Phiên Phiên, thấy Hoàng thượng sải bước đi tới, Tần Phiên Phiên muốn tránh theo bản năng, nàng luôn cảm thấy giây tiếp theo chính mình sẽ bị đánh.
"Mẫu hậu!" Tần Phiên Phiên tội nghiệp mà hô một câu.
Lúc đầu Cao Thái hậu còn chưa kịp phản ứng lại, bị tiếng kêu này của Tần Phiên Phiên nhắc nhở, lập tức nói với Tiêu Nghiêu: "Ngươi ở trước mặt ai gia quát ai đây!"
Cao Thái hậu lập tức đứng lên, tuy rằng vóc dáng bà nhỏ bé, nhưng đủ khí thế nha.
Bước chân Tiêu Nghiêu dừng lại, đứng ở bên cạnh Tần Phiên Phiên cũng không làm gì, chỉ là giải thích với Cao Thái hậu: "Mẫu hậu, nữ nhân Tần Phiên Phiên này hoa ngôn xảo ngữ[2], người không thể nghe lời một phía của nàng. Ba ngày không đánh nàng sẽ leo lên nóc nhà lật ngói, trẫm phải dạy dỗ nàng cho tốt!"
[2] hoa ngôn xảo ngữ (花言巧语): dùng lời nói êm tai dối gạt người.
Lời hắn vừa nói ra, Cao Thái hậu lập tức nói: "Ngươi nói bậy, ta còn chưa thấy nữ nhân nào hoa ngôn xảo ngữ hơn ta!"
Toàn bộ đại điện đều yên tĩnh, người ở đây đều bị đông cứng.
Đối mặt với tiếng quát mắng đúng lý hợp tình như vậy của Cao Thái hậu, rốt cuộc Hoàng thượng lại nghĩ tới bản lĩnh của mẹ ruột hắn.
"Mẫu hậu, ngài so đo với nàng làm gì, nàng ấy hay giận dỗi còn luôn thích nói dối gạt người. Ngài chính là chân thành nhất, chỉ là...." Lời nịnh hót này của Tiêu Nghiêu mới nói được nửa câu liền ngừng.
Bởi vì phía đối diện ánh mắt của Cao Thái hậu hung ác dị thường, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
"Lúc trước ta nói với ngươi như thế nào? Nữ nhân là đồ sứ, rất dễ tổn thương, nữ nhân mình thích càng vô cùng trân quý. Phiên Phiên còn mang thai hài tử của ngươi, ngươi càng nên nâng niu nàng trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng mà che chở. Hôm nay ta mới biết được, ngươi đối với nàng thô tâm đại ý[3] như vậy, còn trợn mắt trợn mũi quát nàng ấy, còn giỏi hơn cả cha ngươi! A, Tiêu Muốn Muốn!"
[3] thô tâm đại ý (粗心大意): làm việc qua loa, không cẩn thận.
Ba chữ cuối cùng Cao Thái hậu kêu to hữu lực, người trong đại điện đồng thời chấn động.
Đầu tiên Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại đây là Cao Thái hậu kêu Hoàng thượng.
Dòng họ và nhũ danh chồng lên, hiệu quả kinh sợ này quả thực là nhân lên gấp đôi.
Sắc mặt Tiêu Nghiêu thay đổi mấy lần, càng cảm giác mất mặt và hổ thẹn, một nam nhân gần ba mươi tuổi là hắn, sao có thể đối mặt với cái tên như vậy.
Năm đó khi Cao Thái hậu tức giận, bà luôn dùng cả tên lẫn họ như vậy mà kêu hắn, Tiêu Muốn Muốn.
Cái tên Tiêu Nghiêu này là sau khi hắn vỡ lòng đọc sách, Tiên hoàng cảm thấy để thần tử kêu con của hắn như vậy thì không hay lắm, mới đổi nhũ danh Muốn Muốn thành âm tiết Nghiêu.
Trên đời này không có cha mẹ nào tùy tiện như của hắn.