Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 67 : Mặt đột nhiên biến sắc

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Cát Sung dung



Beta: Nga Quý tần



Tần Phiên Phiên ghé vào trong lồng ngực của Hoàng thượng, vẫn không nhúc nhích, ngoan ngoãn giống như trứng cút.



Tiêu Nghiêu vẫn luôn lạnh mặt, môi mỏng mím chặt, toàn thân tản ra một loại khí tức "Ta rất không vui", Tần Phiên Phiên lại càng không dám đắc tội hắn.



Ra cửa điện, long liễn liền ngừng ở cửa, Tiêu Nghiêu buông nàng xuống, ngồi thẳng người lên.



Tần Phiên Phiên đứng ở một bên, hắn không phân phó nên không dám lên kiệu, mấy thái giám nâng long liễn cũng không dám có động tác gì.



Trương Đại tổng quản thật buồn mà, Hoàng thượng là cẩu hẹp hòi, hiện giờ hắn đang nổi nóng, nếu tức giận với các phi tần khác, vậy Trương Hiển Năng khẳng định sẽ không chút nào do dự, trực tiếp cho người nâng long liễn lên đi rồi.



Nhưng vị trước mắt này chính là Đào Tiệp dư, Hoàng thượng thịnh sủng nữ nhân này lâu như vậy, hơn nữa vẫn là nữ nhân duy nhất sau khi hoài thai long chủng không bị Hoàng thượng truy cứu.



Trước mặt nàng tức giận của ngôi cửu ngũ cũng không tính là tức giận, nếu tự mình làm chủ, lúc sau chỉ biết lại càng nhanh bị vả mặt.



Tiêu Nghiêu ngồi trên long liễn, chung quanh yên tĩnh như chết, hỏa khí dưới đáy lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt, hắn không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trương Hiển Năng.



"Đi mau!" – Hắn gầm nhẹ.



"Khởi giá---", giọng nói bén nhọn của Trương Hiển Năng truyền đến, long liễn lập tức bị nâng lên, chậm rãi di chuyển về phía trước.



Tần Phiên Phiên ngoan ngoãn lui về sau, đứng tại chỗ cúi đầu nhìn chằm chằm giày thêu của mình, trên thực tế tảng đá lớn trong lòng rớt xuống.



Hoàng thượng ném nàng ở nơi này cũng khá tốt, dù sao nàng cũng có kiệu liễn, chờ lát nữa kêu một chút là đến nơi, không cùng Hoàng thượng ở bên nhau sẽ không bị mắng, quả thực là quá tuyệt vời.



Chỉ là ý niệm này trong đầu nàng còn chưa nghĩ xong, liền nghe thấy âm thanh "cộc cộc cộc" rất nhỏ vang lên.



"Ngươi đứng ở chỗ đó làm gì? Đi lên".



Long liễn bị đặt trên mặt đất, thuận tiện cho nàng đi lên, Tiêu Nghiêu còn dịch sang bên cạnh, trừ ra một chỗ rất rộng, hiển nhiên là sợ nàng bị chật chội.



"Đi chậm lại một chút".



Chờ tới thời điểm long liễn bị nâng lên, Hoàng thượng còn không quên dặn dò một tiếng.



So với vội vã lúc trước, lần này trên đường trở về có vẻ bình yên khác lạ, mấy thái giám nâng kiệu theo dấu chân một trước một sau, đi đường cực kì vững chắc.



Tần Phiên Phiên ngồi trên cỗ kiệu cũng không thành thật, nàng không biết sau khi trở lại Thưởng Đào các, Hoàng thượng sẽ đối xử với nàng như thế nào, cho nên thừa dịp hiện tại mới ra khỏi Duyên Thọ cung, lửa giận của Hoàng thượng vẫn ở mức bình thường, chưa bị lên men.



Nàng lập tức duỗi tay sờ mu bàn tay hắn, nhéo ngón tay hắn, thậm chí muốn nắm chặt hết tất cả cơ hội, cùng hắn mười ngón tay giao nhau.



Tiêu Nghiêu phất phất tay, né tránh thân cận của nàng, đặt tay trên đầu gối, lại cách xa nàng một ít.



Tần Phiên Phiên kiên quyết không buông tay, lại vuốt ve tay hắn đang đặt trên đầu gối, Tiêu Nghiêu lập tức bắt lấy tay nàng, thu chân về bên sườn, không cho nàng đụng tới.
Có phải hắn đối với nàng quá tốt, nữ nhân này thuộc kiểu không đau thì không vừa lòng, nếu thái độ của hắn tốt như vậy, đoán chừng sẽ càng lợi hại hơn.



"Hoàng thượng tốt với tần thiếp như vậy, tất nhiên tần thiếp vui vẻ. Chỉ là tần thiếp có một chuyện không rõ, còn thỉnh Hoàng thượng giải thích một chút". Nàng nghiêng đầu.



"Nói".



Tần Phiên Phiên có chút do dự, người là loài động vật dễ dàng cảm động, cho dù nàng tự cho là mình lãnh tâm lãnh phổi, thời điểm Hoàng thượng đối tốt với nàng, vẫn nhịn không được mà xúc động.



"Có gì cần nói, ngươi cứ nói, trẫm không tức giận". Tiêu Nghiêu thấy vẻ mặt chần chừ của nàng, âm thanh không khỏi mềm lại.



Hắn phát hiện, sự bao dung của hắn đối với Tần Phiên Phiên càng ngày càng lớn, hơn nữa hắn rất hưởng thụ sự dung túng như vậy.



"Lúc trước ngài nói không muốn để những người khác hoài thai long chủng, là mong muốn mẫu thân của tiểu Hoàng tử tương lai có thể giúp chồng dạy con, có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ phải không? Vì sao tần thiếp có thể có vinh quang này?".



Nếu Tiêu Nghiêu cho nàng đặc quyền này, như vậy thực sự nàng không cần.



Biểu tình trên mặt Tiêu Nghiêu cứng lại, thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng mới cau mày, có chút hoài nghi nhìn nàng: "Quả nhiên đúng là Cao Tố Tuyết có nói gì đó với ngươi? Trẫm nghĩ tới, khó trách mấy buổi tối lúc trước, ngươi muốn trẫm vắng vẻ ngươi, còn thúc dục trẫm cần cù. Ái tần, ngươi cần cù lúc thị tẩm trên giường sao?".



Hoàng thượng lập tức nhớ tới chỗ không thích hợp của Tần Phiên Phiên lúc trước, một bộ biểu tình thiểu năng trí tuệ mà nhìn.



Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, cảm thấy hiện giờ mình không thừa nhận cũng vô dụng.



"À, trẫm cảm thấy làm hài tử của ngươi, nhất định sẽ rất khoái hoạt, vĩnh viễn đều có thể xem không hết tuồng". Tiêu Nghiêu còn cực kì nghiêm túc hỏi qua vấn đề này.



Tần Phiên Phiên ngẩn ra, ngược lại đáy lòng dâng lên vài phần cảm giác áy náy.



Nếu nói nàng tương kế tựu kế, tiếp tục ngụy trang giả mang thai, vậy người nàng phải xin lỗi nhất chính là Hoàng thượng.



Bởi vì hắn đã phá vỡ quy định lúc trước của chính mình, hơn nữa chiếu cố nàng mọi thứ, dặn nàng phải chiếu cố thật tốt cho hài tử đáng ra phải có này.



Toàn bộ hậu cung, không tính Cao Thái hậu, thì chỉ có một mình hắn chờ mong đứa trẻ này được sinh ra, các phi tần khác có lẽ hận không thể xé Tần Phiên Phiên ra thành tám mảnh.



"Hoàng thượng, tần thiếp---", nàng cầm tay hắn, trong lòng dâng lên một trận xúc động, dường như muốn uyển chuyển nói ra lời trong miệng.



Nàng muốn bảo hắn thỉnh thái y đáng tin cậy đến bắt mạch, hoặc chính nàng uống dược Hách cô nương lúc trước khai cho, để nàng có nguyệt sự như bình thường, vậy mọi chuyện cũng sẽ tự nhiên sụp đổ.



Tiêu Nghiêu nhìn đôi mắt nàng như sương mù mênh mông, giống như cảm động đến sắp khóc, lập tức giơ tay bảo nàng ngừng nói, có chút ngang bướng nói: "Đừng cảm động, trẫm còn nói chưa xong. Về sau có thể trẫm lại tìm một nữ nhân hiền lương thục đức, thay trẫm sinh con, nếu ngươi không đảm đương nổi việc làm mẫu thân, vậy để nàng ấy nuôi hai đứa nhỏ. Trẫm tư tiền tưởng hậu[1], cảm thấy ngươi có hài tử bên cạnh vẫn tương đối tốt, cho nên ngươi không thể quên những lời đã đáp ứng trẫm, nếu không đứa nhỏ này được sinh ra, ngươi cũng không xứng làm mẫu thân của hắn".



[1] Tư tiền tưởng hậu: Suy xét trước sau.



Tần Phiên Phiên lạnh mặt, đao ở đâu? Nàng vẫn nên một đao cắt đi bảo bối nỗi dõi tông đường này của hắn, ngôi vị Hoàng đế của Tiêu gia này không cần người kế thừa.



Trương Đại tổng quản làm người đứng xem, không khỏi rụt rụt cổ, hắn bị khuôn mặt biến sắc trong nháy mắt của Đào Tiệp dư dọa sợ rồi.



Hắn vẫn cảm thấy bởi vì cẩu Hoàng đế đột nhiên kêu lên, đã bỏ lỡ lời nói mà tiểu yêu tinh muốn nói, lời nói kia hẳn là rất quan trọng, quan trọng đến mức không nghe sẽ có khả năng bị thiến.