Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 81 : Tần Kiêu sinh non

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Cảnh Thục viện



Beta: Thư Thục nghi



"Ngươi không được dựa trẫm! Trẫm nhìn thấy liền phiền!" Tiêu Nghiêu hung tợn mở miệng nói.



"Tần thiếp dựa ngài, ngài mới không nhìn thấy tần thiếp, nếu không thì ngài sẽ thấy  bóng lưng của tần thiếp à." Nàng nói một cách hợp tình hợp lí.



"Cưỡng từ đoạt lý[1]." Nam nhân thấp giọng lẩm bẩm một câu.



[1] cưỡng từ đoạt lý: đổi trắng thay đen, ngụy biện. Tương tự với câu thành ngữ "Cả miệng lấp vú em"



Tần Phiên Phiên không tiếp tục đáp lời, chỉ là nhẹ nhàng dựa sát vào trong ngực của hắn, cảm nhận được phần ấm áp này, có lẽ trở về trong doanh trướng, Hoàng thượng muốn phát nổ rồi, đến lúc đó nàng lại muốn tựa ở trong ngực hắn thì chỉ sợ cũng khó như lên trời.



Tiêu Nghiêu duỗi tay nhấc roi ngựa lên, vó ngựa dần dần tăng thêm tốc độ, một tay của hắn thì cầm dây cương, còn một cái tay khác thì giữ ở trên bụng của nàng.



Vốn cho rằng hai người cứ thế mà trực tiếp thẳng đến doanh trướng, không nghĩ tới nửa đường lại gặp Trương Thành, tiểu tử này ngồi trên lưng ngựa chạy như bay đến, lúc nhìn thấy hai người bọn họ, biểu tình trên mặt mừng rỡ rất rõ ràng.



"Hoàng thượng, Tiệp dư, có đại sự không xong rồi." Hắn kéo lấy dây cương, lập tức xuống ngựa, kết quả động tác quá nhanh, trực tiếp "Phù phù" một tiếng quỳ rạp xuống đất, khiến Tần Phiên Phiên giật nảy cả mình.



"Có chuyện gì gấp mà hoang mang rối loạn vậy?" Tâm tình Tiêu Nghiêu không tốt, giờ phút này ngữ khí tra hỏi dĩ nhiên là khách khí không đến nơi đến chốn.



"Cảnh Vương phi đẻ non." Trương Thành thật cẩn thận nói, hiển nhiên là sợ chạm vào vảy ngược của hai vị chủ tử.



Tần Phiên Phiên hơi sững sờ, thay vào đó là kinh ngạc, nhị tỷ lại có hài tử?



Có con còn tới tìm nàng đánh nhau? Có phải là có tật xấu hay không?



Cái này cũng thật sự đủ châm chọc quá mà, Tần Kiêu tìm Tần Phiên Phiên đánh nhau, là muốn làm rơi hài tử trong bụng của Tần Phiên Phiên, kết quả Tần Phiên Phiên là giả mang thai, cuối cùng làm rơi chính là hài tử của mình.



Tiêu Nghiêu nhíu mày: "Sinh non thì sinh non, cũng không phải của trẫm, có đại sự gì không tốt chứ. Nàng ta cho trẫm đội nón xanh mà mọi người đều biết chuyện này, hẳn là trẫm nên đi đốt pháo mới đúng."



Không thể không nói, cái miệng này của Tiêu Nghiêu thật là độc mà, ý nghĩ âm u thế này mà cũng nói thẳng ra được.



"Cảnh vương nổi trận lôi đình, nói là Cảnh Vương phi và Đào Tiệp dư xảy ra mâu thuẫn khiến cho Cảnh Vương phi sinh non, cho nên muốn Đào Tiệp dư đền trả đấy! Cảnh vương sợ Đại tổng quản mật báo cho hai vị, nên kiên quyết kéo hắn lại, là nô tài vụng trộm chạy đến. Hai ngài nên đưa ra biện pháp." Trương Thành gấp giọng nói.



Ai cũng không nghĩ tới Cảnh Vương phi sẽ sinh non, Tần Kiêu có thể không hề cố kỵ tìm Tần Phiên Phiên cãi nhau lại động thủ, hiển nhiên là không biết mình có thai.



Cuối cùng kết quả đánh nhau là nhắm đạp vào trên bụng của Tần Phiên Phiên, có lẽ một cước kia của nàng ta dùng sức quá mạnh, bởi vậy không có đạp trúng Tần Phiên Phiên còn bản thân ngược lại bị tảng đá làm cho trượt chân.
"Nô tỳ lại đi bưng một chậu nước khác." Nàng thi lễ một cái với hắn, xoay người rời đi.



Tâm của Liễu Âm kinh hoảng không thôi ở một bên đưa khăn gấm, trước đó sau khi Hồng Y trở về đều đã nói cho các nàng biết, chuyện chủ tử giả mang thai đã bại lộ, chỉ hi vọng Hoàng thượng không nên truy cứu quá nhiều, nếu không một nhóm người các nàng cũng chịu không nổi.



Tiêu Nghiêu vừa dùng khăn xoa tay, quay đầu sang bên cạnh thấp giọng hỏi một câu: "Nha đầu kia mới vừa rồi có phải có ý kiến gì với trẫm hay không?"



Liễu Âm lập tức lắc đầu: "Không có không có, nàng ấy là mới tới, còn sợ hãi ngài đấy!"



Hoàng thượng, đây thật sự là án oan thiên cổ mà, ở trong mắt những cung nhân không biết rõ tình hình kia, ngài chính là cặn bã nam vô địch, hài tử bị mất đi Tiệp dư so với ngài thương tâm hơn, nhìn xem chủ tử của ta khóc đến gọi là tê tâm liệt phế[2] mà.



[2]tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng.



Nhưng mà trong mắt những người biết chuyện như chúng ta, ngài thật sự là gặp vận đen tám đời, quả thật trừ chuyện chặt đầu, mọi chuyện khác đều thương lượng tốt.



Nhắc tới cũng thật xui xẻo, mấy Thái y kia tới, vừa lúc đều là hôm đó bị Hoàng thượng ép hỏi.



Vương Thái y là người xung phong bắt mạch đầu tiên, tay hắn vừa đặt lên, kém chút nữa là sợ tè ra quần rồi.



Mạch tượng này lại xem bệnh như nào chứ, đến cả xem bệnh cũng không ra được mạch bệnh mà.



Hắn khóc không ra nước mắt, run run rẩy rẩy thu tay lại, chỉ mong được Hoàng thượng cho một chút thống khoái.



"Được rồi, những người khác không cần bắt mạch, cứ vậy để cho Vương Thái y tới phụ trách cho Tiệp dư, tất cả các người đi xuống đi. Vương Thái y đi theo trẫm."



Tiêu Nghiêu mắt lạnh nhìn Vương Thái y, cười khẽ một tiếng, phất phất tay để những thái y kia tất cả đều đi xuống, mình dẫn Vương Thái y đi ra ngoài doanh trướng.



"Nói một chút đi, Đào Tiệp dư bị làm sao?" Hắn vừa nói vừa ung dung từ từ ngồi xuống dưới.



Vương thái y "Phù phù" một tiếng rồi quỳ xuống, hé miệng muốn cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, vi thần y thuật không tinh, trước đó xem mạch bệnh, còn xin Hoàng thượng tha cho vi thần. Vi thần trên có già dưới có trẻ"



"Được rồi, ngậm miệng, trẫm hỏi ngươi nàng thế nào?"



"Kinh nguyệt của Tiệp dư tới." Lúc Vương Thái y nói chuyện một mực run rẩy, hận không thể để cho cả người ngất ngay lập tức.



Ôi má ơi, hắn không nghĩ đến đó là kinh nguyệt tới, mới nhìn Tần Phiên Phiên khóc đến sướt mướt như vật, ngay cả Cảnh Vương cũng bị lừa gạt, ở đây ngoài trừ người biết chuyện, những người khác thật sự coi Đào Tiệp dư đẻ non.



Đáng thương quá mà.