Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 83 : Khăn tay chi giao[1]
Ngày đăng: 11:44 30/04/20
Edit: Lan Sung nghi
Beta: Rine Hiền phi
[1]: Tình cảm giữa những cô gái thời xưa, thân thiết như chị em ruột, thường tặng nhau những chiếc khăn tay do mình thêu để thể hiện tình cảm.
Sau khi Trương Hiển Năng tuyên đọc thánh chỉ xong, cho dù Tần Phiên Phiên đang ngồi trên giường cũng có một loại cảm giác chịu không nổi muốn ngã xuống.
Thế mà bị hàng xuống nhiều phân vị như vậy, đây là muốn bức chết nàng, đồng thời cũng chứng minh được rốt cuộc là Hoàng thượng tức giận đến mức nào.
"Mau cho Đào Quý nhân uống chén trà nóng." Trương Hiển Năng vô cùng chú ý đến trạng thái của nàng, nhìn thấy sắc mặt của nàng hơi trắng bệch, lập tức gấp gáp nói một câu, giống như là sợ nàng sẽ ngất xỉu vậy.
Nha đầu Liễu Âm ngơ ngác gật đầu, tay chân luống cuống bưng một chén trà nóng đi qua. Tần Phiên Phiên không uống, nàng ấy liền quỳ rạp xuống đất.
"Chủ tử, cho dù ngài đau lòng ra sao cũng nên uống chén trà nóng này. Ngài dưỡng thân thể cho tốt mới có thể đi dỗ Hoàng thượng hết giận chứ."
Nàng ấy coi ly trà nóng giống như sinh mệnh của Tần Phiên Phiên, nếu như Tần Phiên Phiên không uống ly trà này chính là biểu hiện cho việc không muốn sống nữa.
Tần Phiên Phiên liếc nàng ấy một cái, nhấp hai ngụm nhỏ xem như đã uống, lúc này Liễu Âm mới buông tha nàng, tự mình thỏa mãn lui sang một bên, trên mặt tràn đầy tươi cười vui mừng.
Sau khi nàng uống trà, liền ấm ức nhìn về phía Thái hậu, trong ánh mắt bộc lộ ý lên án. Những điều này không giống với những gì Thái hậu nói lúc trước. Cái gì mà luyến tiếc con thỏ đã chết, nửa đêm còn lén chạy ra mộ của nó khóc thương chứ?
Hiện giờ quả đào nàng còn sống rất tốt, tại sao lại đối xử với nàng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trên người nàng không có lông à?
Cao Thái hậu đối mắt với Tần Phiên Phiên, lập tức cảm nhận được ánh mắt tội nghiệp của nàng, bà có thể nhìn tận sâu vào trong tâm khảm của nàng.
"Trương Hiển Năng, Hoàng thượng nói thế nào?" Cao Thái hậu ho nhẹ một tiếng, quyết định hỏi xem tình huống thế nào.
Trương Hiển Năng thấp giọng trả lời: "Hồi bẩm Thái hậu, ý của Hoàng thượng đều viết trên thánh chỉ."
"Cái gì gọi là đánh mất thứ quan trọng nhất của nó? Chẳng lẽ đó không phải là thứ quan trọng nhất của Phiên Phiên hay sao? Hài tử không còn, trong lòng cả hai người cha mẹ đều sẽ khổ sở, thậm chí người mẹ mang thai đứa bé còn đau lòng hơn so với người cha! Lúc này nó lại muốn phát cái tính tình gì vậy. Còn nữa, nó viết thánh chỉ này là trò gì đây? Nếu không phải ai gia biết Phiên Phiên vừa mới sinh non, còn nghĩ rằng ngày mai Hoàng thượng muốn phê duyệt tấu chương tại Thái giám sở đó."
Cao Thái hậu rất bất mãn, thậm chí còn trợn mắt phê bình thánh chỉ mà Hoàng thượng viết ra.Trương Hiển Năng hơi sửng sốt, nghĩ thầm chuyện này có quan hệ gì với chuyện mà Hoàng thượng đi Thái giám sở chứ, hơi suy nghĩ một lát mới hiểu ra.
Đây là Cao Thái hậu đang ám chỉ thứ quan trọng nhất của Hoàng thượng chính là "trứng" à.
Bởi vì mấy câu nói đó của bà, nội điện im lặng như tờ. Đẳng cấp Cao Thái hậu nâng lên rồi, người bình thường sẽ không ai dám tiếp lời đối với loại vấn đề này.
Bỗng nhiên người vốn đang chìm đắm trong đống tấu chương không cách nào tự kiềm chế - ngôi cửu ngũ, lại mở miệng lần nữa: "Trẫm chỉ hy vọng mẫu hậu dẫn nàng theo, dạy dỗ lại nàng cho thật tốt, nói cho nàng chuyện mà một nữ nhân của Hoàng đế nên làm, chứ không phải là lừa trên gạt dưới, tự chủ trương. Nàng phải ngoan, phải nghe lời, phải không có bất kỳ chuyện gì giấu trẫm."
Sau khi hắn nói xong mấy câu này, lại vùi đầu vào đống tấu chương lần nữa, Trương Đại Tổng quản lại thất thần.
Sau khi tỉnh táo lại, bỗng nhiên Trương Hiển Năng có loại cảm giác mình đã ngộ ra đạo, nhìn công phu lừa mình dối người này của Hoàng thượng đi, quả nhiên đã đạt tới đỉnh cao rồi.
Để Cao Thái hậu dạy dỗ tiểu yêu tinh, có lẽ sẽ dạy ra một hỗn thế ma vương, ngày tiểu yêu tinh xoay người thành chủ nhân không còn xa, phỏng chừng muốn cưỡi lên đầu Hoàng thượng để tác oai tác quái đây.
Chúc ngài may mắn, Tiêu Muốn Muốn!
—-
Thời điểm Tần Phiên Phiên đến Duyên Thọ cung, Cao Tố Tuyết ra ngoài đón nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, lập tức tiến lên hai bước cầm lấy tay nàng.
"Sao tay lại lạnh như vậy? Ngươi chịu khổ rồi." Cao Tố Tuyết nhẹ nhàng sờ mặt nàng, nói một câu như vậy. Rõ ràng là nàng ấy không am hiểu việc an ủi người khác.
Tần Phiên Phiên cảm thấy tri kỷ, đồng thời cũng thấy hơi ngượng ngùng, thật ra chỉ là nàng đến nguyệt sự, hơn nữa lúc này chuyện nguyệt sự còn không thể than thở với người khác.
"Không khổ, có thể đến làm bạn với ngươi cũng khá tốt rồi." Tần Phiên Phiên cong môi với nàng ấy, ý cười ẩn hiện.
Cao Thái hậu thấy cung nữ thu dọn xong đông trắc điện, lại dặn dò mấy câu: "Vừa lúc Tố Tuyết ở tây trắc điện, ngươi ở đông trắc điện, hai ngươi lại xấp xỉ tuổi, hợp ý nhau, có lời gì trong lòng có thể nói nhiều mấy câu, ai gia là người già tay chân yếu ớt nên không tham gia. Khăn tay chi giao trước khi thành thân rất quan trọng, mấy tiểu cô nương các ngươi phải biết quý trọng, đừng giống khuê mật của ta mất sớm, ta và Hằng Hằng còn chưa tốt, các nàng đã không còn nữa."
Một bên Cao Thái hậu thở dài, một bên bước nhanh ra ngoài. Tần Phiên Phiên thấy bà nâng tay lên lau mặt, chắc hẳn là lau nước mắt.
Nàng và Cao Tố Tuyết liếc nhau một cái, vẫn là Tần Phiên Phiên nhịn không được hỏi: "Khăn tay chi giao của Thái hậu sao lại hồng nhan bạc mệnh vậy, thật khiến người ta thở dài tiếc nuối."
"Không, trường thọ đó, là hỉ tang." Cao Tố Tuyết bình tĩnh trả lời nàng.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ không phải khuê mặt mà là bạn vong niên?
"Khăn tay chi giao của cô cô có rất nhiều, tiểu hoa là chỉ gà Lô Hoa (tên một loại gà ăn rất ngon của Trung Quốc), đại hoa là chỉ vịt trời, cũng chỉ có đồ ăn là sống được lâu nhất, bởi vì đều là thức ăn cho chó, nên cái gì cũng được."
Cao Tố Tuyết nói xong, không khí trong điện chìm vào tĩnh mịch.
Tần Phiên Phiên hít nhẹ một hơi, quả nhiên là tuổi của nàng còn quá nhỏ, chưa hiểu sự đời.Thời điểm Cao Thái hậu còn trẻ, không thể trêu vào, không thể trêu vào!