Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 97 : Tê liệt trên giường

Ngày đăng: 11:44 30/04/20


Edit: Lan Sung nghi



Beta: Rine Hiền phi



"Khụ, khụ-----" Tô Uyển nghi không để bụng, ho nhẹ hai tiếng, còn nghĩ bản thân quá kích động nên lạc đờm rồi.



Nhưng giọng nói của nàng càng thêm khó chịu hơn, ho khan cũng là tiếng sau càng dữ dội hơn so với tiếng trước.



Sau một lát, không chỉ là giọng nói khác thường, ngay cả khuôn mặt cũng bắt đầu không thoải mái.



Cảm giác ngứa thấu vào tận nội tâm, nàng soi gương, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cả mặt đỏ bừng, thậm chí bắt đầu sưng lên, giống như mọc vô số cục khác thường.



"A, mặt ta bị cái gì đây?" Nàng hét to, nhưng giọng nói lại nghẹn nghẹn khó nghe.



"Uyển nghi, ngài làm sao vậy?" Cung nữ đang đứng ở một bên kinh hoàng vội vã đi lên phía trước vài bước, muốn chạm vào mặt của nàng.



Nào ngờ tay nàng ta còn chưa chạm đến, đã bị Tô Uyển nghi hất ngược ra.



"Rất ngứa." Nàng duỗi tay bắt đầu cào mặt chính mình, hơn nữa còn cào hết sức mạnh.



Móng tay dài trực tiếp cắt qua lớp da non mềm trên mặt, vài vệt máu chảy xuống. Dường như nàng không cảm thấy đau đớn, ngược lại gãi xong không còn cảm giác ngứa, phát ra một tiếng thở dài.



"Chủ tử, ngài đừng cào nữa. Ngài làm sao vậy? Người đâu, mau mời Thái y!" Cung nữ thấy dáng vẻ này của nàng, sợ tới mức hai chân mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ.



Nàng ta cao giọng thét to, lập tức duỗi tay muốn kéo tay Tô Uyển nghi đang cào trên mặt ra, nhưng Tô Uyển nghi lại giống như bị điên, miệng vừa kêu ngứa tay vừa dùng sức gãi.



Lúc con người đang ở trạng thái cảm xúc bị kích động, sức lực rất lớn, tóm lại tiểu cung nữ này thật sự không kéo nàng ra được, trơ mắt nhìn mặt Tô Uyển nghi bị cào thành một mớ hỗn độn, dung mạo cũng bị hủy.



Bỗng nhiên Tô Uyển nghi dừng tay lại, giống như không còn ngứa, nàng lập tức nhoẻn miệng cười.



"Tốt rồi, cuối cùng cũng không còn ngứa."



Chỉ là nàng vừa dứt lời, cảm giác đau đớn vì mặt bị cào nát lập tức ập tới, nàng bắt đầu khóc lóc.



"Mau gọi Thái y, mặt ta đau quá, Thái y! Có phải có kẻ muốn hại ta không?" Tô Uyển nghi kêu lên sợ hãi.




"Khởi bẩm Hoàng thượng, Tô Uyển nghi xảy ra chuyện. Cả người không thể động đậy, trên mặt đều là máu, ngoại trừ có thể thở, đã hoàn toàn trở thành phế nhân, miệng không thể nói, tay không thể viết." Trương Thành lời ít ý nhiều nói.



Tiêu Nghiêu vừa nghe được những lời này, mày gắt gao nhíu lại.



Cũng không phải là hắn để ý Tô Uyển nghi thế nào, mà là trạng thái của nàng ta quá máu tanh tàn nhẫn đi, chỉ sợ là có thích khách trà trộn vào trong cung.



"Cung nhân hầu hạ đâu, có thương vong không?" Hắn lập tức dò hỏi.



"Chỉ chết một cung nữ cận thân, vừa lúc là cung nữ trực đêm đêm nay, còn lại đều không sao, nhưng hỏi bọn họ một câu thì họ trả lời ba câu không biết. Hai vị Quý phi không dám tùy ý xử lý, chờ ngài đến định đoạt." Trương Thành nhẹ giọng trả lời.



Tần Phiên Phiên đã mở mắt, nàng nghe được những lời Trương Thành bẩm báo, chỉ cảm thấy lòng bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, ban ngày nàng mới tìm Tô Uyển nghi nói chuyện lần đầu, còn chưa hỏi ra nguyên cớ, buổi tối Tô Uyển nghi đã xảy ra chuyện.



Người sau lưng Tô Uyển nghi độc ác tàn nhẫn đến mức này là chuyện Tần Phiên Phiên trăm ngàn lần không ngờ tới.



Không chỉ hủy đi dung mạo của Tô Uyển nghi, còn khiến nàng ta không thể mở miệng, không thể chỉ ra bất kì manh mối nào. Tô Uyển nghi tồn tại giống như một vật chết trên thế giới này, thế nhưng nàng ta còn có thể hô hấp, nàng ta còn sống.



Chẳng qua loại sống này còn không bằng trực tiếp chết đi.



Quanh thân Tiêu Nghiêu lởn vởn khí đen, Tần Phiên Phiên đối với xử lý việc này và tính toán về sau đều có thông qua với Hoàng thượng.



Hiện tại Tô Uyển nghi biến thành cái dạng này, hiển nhiên Tiêu Nghiêu cũng có thể đoán được dụng ý của người nọ, lập tức trong lòng liền dâng lên vô số lửa giận, hậu cung đã đấu đến trình độ này ư?



"Trẫm định đoạt? Toàn bộ hậu cung này đều là do hai nàng quản, hiện tại xảy ra chuyện này, các nàng không cần phải chịu tội sao? Tô Uyển nghi biến thành như vậy, nhưng bên cạnh lại không có ai hầu hạ, nói ra ai tin?" Tiêu Nghiêu lạnh giọng nói vài câu, rõ ràng là đang tức giận.



"Để hai nàng dàn xếp tốt cho Tô Uyển nghi, dò xét lẫn nhau, nếu còn xảy ra loại chuyện này, kêu bọn họ đừng đến gặp trẫm nữa." Tiêu Nghiêu cau mày nghĩ một lát, cuối cùng quyết đoán hạ lệnh.



Trương Thành lĩnh mệnh rời đi, hai người trên giường lại ngủ không được.



Liếc nhìn nhau một cái, Tần Phiên Phiên nhịn không được chịu thua: "Hôm nay sau khi ta nói chuyện với Tô Uyển nghi, hẳn là nên để Hồng Thường lén giám thị nàng chứ không nên để một cung nhân tầm thường trà trộn vào."



Tiêu Nghiêu lắc lắc đầu: "Chuyện này ai cũng không ngờ tới, kẻ lợi dụng nàng ta xuống tay cũng thật âm độc, không ngờ bên cạnh trẫm lại có một nữ nhân như vậy."



Giọng điệu của hắn lạnh đi, ngón tay vô thức vò góc chăn, trên mặt đều là thần sắc bực bội.