Độc Thân Cần Yêu
Chương 7 : Khách cuối
Ngày đăng: 18:21 19/04/20
Hoa rút nốt mấy cái khăn đang phơi ngoài dây. Khăn vẫn hơi ẩm, nhưng trời đã nhá nhem tối, người đi đường cũng thưa thớt hẳn, phải cất dọn hết vào thôi. Cả dãy phố cắt tóc gội đầu này hàng nào hàng nấy đã đóng cửa nghỉ từ trưa nay hoặc từ tối qua rồi còn gì. Cắm máy sấy hong mớ khăn cho khô thêm rồi gấp từng cái cho lên giá, Hoa thở ra một hơi dài. Gọn ghẽ tinh tươm cả rồi, chuẩn bị đi tắm thôi. À, vẫn còn đống tóc vụn vun ra sát cửa từ sáng, mải khách quên khuấy mất lúc nào không biết. Chổi đây rồi, hất ngay ra cho gọn.
- Này!
Hoa giật nảy mình quay ra. Trước cửa hàng, một gã tóc tai ngờm ng
p, râu ria xồm xoàm bặm trợn, đang nhìn như muốn vặn cổ người đối diện. Đôi giày bê bết bùn đất của gã vừa được trang điểm thêm bằng mớ tóc vụn, nom như xác con chuột chết trụi lông nham nhở. Thấy Hoa nhìn, gã cau mặt, trông lại càng
- Quét thế à?
- Chết thật, xin lỗi anh. – “Thôi xong, gặp đầu gấu rồi”, Hoa nghĩ bụng, vội vứt chổi vào góc nhà chạy ra tận nơi, cố nở nụ cười tử tế nhất. – Tại đường vắng nên em chủ quan. Anh vào đây em lau giày cho ạ.
Đầu Gấu im lặng, nhìn quanh dò xét. Hoa tái mặt nhìn theo ánh mắt của gã. Tiền khách trả Hoa vẫn để trong ngăn kéo, hơn năm trăm ngàn. Chiếc điện thoại mới mua thì để ngay trên bàn, ngót triệu bạc. Rồi còn máy sấy, máy ép tóc, toàn hàng xịn, tiền trăm cả.
- Đóng cửa rồi à? – Đầu Gấu hất hàm, đi tới xoay cái ghế, ngồi phịch xuống.
- Vâ… ấy, không ạ. – Hoa lập cập. – Anh gội đầu ạ?
- Cắt tóc, gội đầu, cạo râu. Mất bao lâu?
- Phải hơn một tiếng ạ.
- Có một mình thôi à?
- Dạ, vâng ạ.
- Làm gì mà cứ vâng dạ ạ riếc thế? Bao tuổi rồi?
- Dạ, em hăm hai ạ.
- Đấy, lại ạ! Gội đi, nhanh không Giao thừa bây giờ.
- Vâng, anh gội dầu gì? – Hoa định nói “ạ” nhưng cuối cùng kìm lại được.
- Gì chả được, loại kia đi.
Đầu Gấu chỉ chọn loại dầu thường, rẻ tiền. “Cũng còn may”, Hoa vừa nghĩ thầm vừa một tay chế từng chút nước lã lên chỗ tóc vừa nổi chút bọt của gã, một tay gãi. Có lẽ cái đầu… gấu này không biết đến nước và xà phòng từ hàng triệu năm nay rồi. Tóc dài vô tổ chức, bết tảng, quyện bụi đất cứng đơ như vuốt keo. Nửa lọ dầu gội đổ vào gãi mãi mới mềm, không có bọt trắng mà chỉ lên chút gợn màu cháo lòng.
- Em gãi thế này vừa chưa anh?
- Ờ, rồi… Em thuê nhà của ông bà Tâm à?
- Vâng, nhưng ông Tâm mất rồi, còn bà thôi.
- Ông mất rồi à? – Đầu Gấu ngẩng lên, thảng thốt nhìn vào bóng Hoa trong gương.
- Vâng, ông mất được hơn một năm rồi, vừa mới qua giỗ đầu được tháng rưỡi, hai tháng thôi.
- Trước ông Tâm mở hàng cho thuê truyện ở đây. Anh hay ra thuê.
- Thế chắc lâu lắm rồi. Vì khi em đến làm nó đã là hàng gội đầu. Ông bà Tâm thì lên chung cư ở từ trước đấy nữa cơ.
- Em làm được bao lâu rồi?
- Cũng phải gần ba năm. Hồi ấy cháu bà Tâm mở cửa hàng rồi nhượng lại cho em.
- Thằng Quý bị bệnh, tôi đi lễ, sư thầy bảo nếu nó tai qua nạn khỏi thì tôi nên ăn chay.
- Tào lao thế cũng tin! Mà em cô bị bệnh gì?
- Ung thư máu. Đã ghép tủy thành công.
Vũ ngừng ăn ngẩng đầu lên, có cảm giác nghẹn. Sự việc nặng nề thế mà Điệp nói thản nhiên như không.
- Năm kia năm kìa bán nhà cũng vì việc này à?
Điệp gật đầu. Căn nhà đã bán là tài sản Vũ để cho cô khi ly hôn. Không lâu sau đó, em trai cô phát bệnh, cô quyết định bán nó đi. Khi cô bán nhà, anh ra nước ngoài tu nghiệp, cô nhờ mẹ chồng cũ báo cho anh biết nhưng không nói lý do. Mẹ chồng cũ thì nói mát mẻ mấy câu, còn anh thì không hỏi lại.
- Cái nhà hiện tại là…
- Bán nhà kia, chữa bệnh cho thằng Quý còn thừa tiền, mua nhà này từ lúc đang xây móng, có vay thêm, mới dọn về hồi đầu năm. Điệp trả lời gọn ghẽ, tuần tự, như thể đó là việc của ai khác.
Vũ ngồi th ra, trầm ngâm một lúc nói một câu chẳng ra an ủi, chẳng ra cảm thán:
- Vất vả quá!
- Cũng không đến nỗi.
- Em rất giỏi, rất kiên cường, thật đấy!
Điệp ngẩng đầu lên nhìn anh một giây rồi lại cúi xuống ăn. Ba năm không gặp, dường như Vũ thay đổi, anh đã biết quan tâm đến người khác hơn một chút.
* * *
Mười hai rưỡi đêm, Vũ vẫn trằn trọc không yên. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi bên bàn ăn với Điệp hồi tối khiến anh không tài nào ngủ được. Mấy lần, anh định sang phòng bên tìm Điệp, nhưng rồi lại lần chần. Những sự kiện quá khứ cứ trào lên trong đầu anh.
Vũ đã chủ động tấn công Điệp dù biết cô đã có người yêu. Anh đã dùng đủ các loại bẫy vật chất hào nhoáng để dụ dỗ cô. Rồi cô có thai và hai người cưới nhau trong sự bằng mặt không bằng lòng của gia đình anh, cũng như của chính anh.
Sau khi cưới, anh vẫn giữ nguyên thói quen của một thằng con trai nhà giàu với những thú vui, những cuộc gặp gỡ ăn chơi thâu đêm suốt sáng với đám bạn, còn Điệp phải cố gắng chu toàn bổn phận làm dâu trong gia đình nhiều lễ nghĩa, nhiều người hay xét nét, làm vợ một người hoàn toàn không có trách nhiệm làm chồng như anh. Những chênh lệch về lối sống càng ngày càng lộ rõ, những mâu thuẫn càng ngày càng khó dung hòa. Và việc cái thai chết lưu ở tháng thứ năm là cái cớ để chấm dứt tất cả.
Vài tháng sau khi ly hôn, cơ quan cho Vũ ra nước ngoài tu nghiệp. Sống xa nhà, xa hoàn cảnh thuận lợi với những ưu đãi quen thuộc, Vũ mới bắt đầu đặt mình vào vị trí của Điệp để suy nghĩ và nhận ra nhiều điều. Nhưng lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi, khoảng cách quá xa còn thời gian thì quá muộn để vãn hồi. Hai năm sau, anh quay về và biết cô đã bán nhà, dọn đi nơi khác…
Nghĩ ngợi thêm một lúc, Vũ trở dậy, đi sang gõ cửa phòng bên cạnh. Khi cửa mở, anh ngập ngừng rất lâu nhưng rồi cũng nói xong cái câu mà lẽ ra anh phải nói từ mấy năm trước.
* * *
Sáng hôm sau, khi Vũ ngủ dậy, Điệp đã rời khỏi nhà. Trên bàn, bên dưới chiếc đĩa đựng mấy lát bánh mì kẹp thịt hun khói vẫn còn âm ấm là một tờ giấy xé ra từ sổ tay, chữ viết hơi ngoáy:
Vũ,
Em chấp nhận lời xin lỗi rất rất rất muộn của anh. Nhưng cuộc đời cũng giống một đám cháy. Chẳng có thứ gì đi qua nó mà trở lại nguyên vẹn được nữa. Chúng ta hãy cứ sống và lãng quên nhau như lâu nay. Cảm ơn anh vì tất cả.
Điệp.
TB: Em lấy hai triệu trong ví của anh. Sẽ chuyển khoản trả sớm.
Vũ ăn bánh mì, đọc đi đọc lại mảnh giấy rồi bật cười thành tiếng. Điệp bảo rằng lâu nay họ sống và lãng quên nhau. Nhưng cô vẫn giữ, hoặc vẫn nhớ, số điện thoại, tài khoản và khẩu vị của anh.
Còn anh thì nhớ ngày sinh của cô, và cả số tài khoản nữa.