Độc Tôn Tam Giới

Chương 11 : Quản gia Giang Chính buồn rầu 2

Ngày đăng: 06:51 19/04/20


Thế nhưng mà nghĩ lại, không đúng! Ta vỗ ngực xuống, những lỗ thủng này đi đâu bổ khuyết? Vị này hôm nay miệng như ngậm đường, không phải là bịp bợm đến chơi ta chứ?



Trong một ý niệm, Giang Chính cảnh giác lập tức tăng vọt gấp 10 lần.



Chứng kiến bộ dạng Giang Chính lòng còn sợ hãi, Giang Trần cười ha ha:



- Giang Chính, là như thế này. Ta nơi này có một danh sách, phía trên ghi một tí dược liệu. Ngươi đi Dược Sư Điện giúp ta cầm một phần.



Giang Chính đờ đẫn tiếp nhận danh sách, nhưng bước chân lại không nhúc nhích. Danh sách đã có, nhưng tiền đâu? Dược liệu của Dược Sư Điện không phải miễn phí a?



Dược Sư Điện cũng không phải nhà của ngươi mở a?



- Giang Chính, nếu nói chúng ta bây giờ không phải chủ tớ, coi như là bằng hữu nói chuyện phiếm. Ngươi ngược lại nói xem, thân làm một Quản gia, ở trên chức nghiệp Quản gia làm tới trình độ nào, mới là trạng thái ngươi cảm thấy lý tưởng nhất? Hoặc là nói, Quản gia mạnh nhất trong suy nghĩ của ngươi là gì?



Quản gia mạnh nhất?



Giang Chính sắp khóc rồi, đừng nói mạnh nhất. Quản gia trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, Giang Chính ta không xếp cuối cùng đã rất hạnh phúc.



- Đừng làm bộ mặt như ăn mướp đắng a, nói xem đi.



Giang Trần khích lệ nói.



Giang Chính dừng một chút, nuốt nuốt nước miếng, cả gan hỏi:



- Thực cho ta nói?



- Nói, nói hay có thưởng!




Giang Chính cười cười, hai mắt đỏ bừng, hắn thật sự sắp khóc a.



Đối mặt chủ tử như vậy, Giang Chính thật sự có một loại cảm giác sắp sụp đổ.



Tiền lệ tháng này đã tiêu hết, tờ khai này không có một vạn lượng căn bản bắt không được. Cầm một tờ giấy như vậy, đi tìm người đổi mười triệu lượng bạc, đây không phải điên là gì?



- Khóc đi, nam nhân khóc cũng không phải tội!



Giang Trần ha ha cười cười.



- Bất quá nếu ta cho ngươi biết, tờ đơn này là Thần linh phó thác, ngươi có cảm thấy ta điên hay không?



- Ta xem bệnh cho công chúa? Ngươi có phải cũng thấy ta điên rồi hay không?



- Dù ta điên rồi, ta sẽ kéo theo cha ta, kéo lên toàn bộ Giang gia sao? Tuy ta hoàn khố, nhưng còn không đến mức não tàn như vậy a?



Giang Chính bị Giang Trần hỏi một loạt, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Đúng vậy a, vị này tuy làm không ít chuyện hoang đường, nhưng sẽ không đem toàn bộ Giang gia kéo lên à?



Chẳng lẽ nói, loại sự tình Thần linh phó thác này, dĩ nhiên là thật?



- Giang Chính, ta có thể minh xác nói cho ngươi biết. Tờ giấy trong tay ngươi kia, bao nhiêu bạc ta đều không bán. Ngươi nói cho người phụ trách Dược Sư Điện. Đông Phương Vương Quốc này, trừ Dược Sư Điện bọn họ ra, không phải là không có dược điếm khác. Nếu như bọn hắn không muốn, Thần Nông Đường, Đan Vương Uyển đều cầu còn không được. Đến lúc đó sinh ý của Dược Sư Điện bị người áp đảo, sẽ không có thuốc hối hận ăn. Đan phương này của ta một khi đầu nhập sản xuất, hiện tại những thuốc chữa thương trên thị trường, đều sẽ loại bỏ, đều ném vào thùng rác, không đáng một đồng!



Giang Trần đã tính trước, phất tay tầm đó, tràn đầy tự tin.



Đây cũng không phải mặt dầy, trong đầu Giang Trần, đã sàng chọn n lần, cuối cùng đem những đan phương Thánh phẩm bài trừ, lấy ra một đan phương không tính khoa trương, nhưng tuyệt đối trân quý.