Độc Tôn Tam Giới
Chương 1150 : Tông môn nghiền nát 2
Ngày đăng: 07:10 19/04/20
Lần này đừng nói là Giang Trần, ngay cả Long Tiểu Huyền cũng không còn bình tĩnh được, xoạt một cái từ trên người Giang Trần xông ra.
Hắn lượn quanh Mộc Linh chi tuyền ba vòng, phát ra tiếng ngâm phẫn nộ.
Giang Trần cũng không kìm được sự giận dữ, ngửa mặt lên trời thét dài.
- Xích Đỉnh trung vực, Xích Đỉnh trung vực.
Giang Trần nghiến răng nghiến lợi, từ khi xuất đạo cho tới nay Giang Trần cùng với rất nhiều thế lực kết thù, cũng có rất nhiều cừu địch không chết không ngớt.
Thế nhưng cho tới nay chưa từng thế lực nào có thể khiến cho hắn phẫn nộ như vậy.
Long Cư Tuyết cũng tốt, Uông Hàn cũng tốt, nhiều lắm chỉ là ân oán cá nhân, còn lần này Xích Đỉnh Trung vực này đã hoàn toàn động vào điểm mấu chốt của hắn, đưa tới lửa giận kiếp trước, kiếp này của hắn bộc phát.
- Giang công tử, xem ra đám người Câu Ngọc tỷ tỷ đã bị bắt đi. Chỉ cần bọn họ còn sống chúng ta còn có cơ hội.
Hoàng Nhi vỗ vỗ vai Giang Trần, nhẹ giọng an ủi.
Hoàng Nhi nhìn thấy Long Tiểu Huyền lộ ra chân thân, cũng cảm thấy giật mình, thế nhưng mà lúc này nàng cũng không rảnh mà đi suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy Giang Trần khó chịu như vậy, trong lòng nàng cũng buồn bã. Hận không thể lấy thân mình đổi những người kia. Coi như gần đây tính tình nàng lãnh đạm, thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được mà tràn ngập sát ý.
Huống chi nàng đã ở lại chỗ này vài năm, cùng với đám người Câu Ngọc coi như là người một nhà, đã sớm có tình cảm thâm hậu.
Bỗng nhiên thần thức Hoàng Nhi khẽ động, sắc mặt khẽ đổi:
- Giang công tử, không tốt, dường như chúng ta rơi vào bẫy rồi.
Cơ hồ Giang Trần cũng đồng thời cảnh giác, tay chộp một cái xuất ra mấy cái Độn Không phù.
- Ha ha, không thể tưởng tượng được ôm cây đợi thỏ lại có tác dụng như vậy.
Hai mắt Giang Trần đỏ bừng, Tà Ác kim nhãn bắn ra sát ý nồng đậm.
Chỉ là bộ dáng này của hắn rơi vào trong mắt đại hán đầu trọc lại khiến cho hắn ta cười khinh miệt:
- Tiểu tử, người không phải do ta giết, thế nhưng ngươi phải nhớ tới ta. Nhớ kỹ, Cung mỗ là một trong những Thiên Đô pháp vương của Bất Diệt Thiên đô, gọi là Cung Vô Cực.
Đại hán đầu trọc này nói xong, những người bên cạnh hắn cười ha hả.
- Còn nữa, Lôi Âm môn của Xích Đỉnh trung vực, Cự Côn tông cũng của Xích Đỉnh trung vực. Tiểu tử, không sợ ngươi biết, Đan Kiền Cung là do chúng ta diệt. Người cũng do chúng ta giết. Một tiểu tử không biết sống chết nhà ngươi có thể làm gì được chúng tA?
- Ha ha, lại nói, Đan Kiền Cung các ngươi coi như may mắn. Nghe nói bên Đại Thánh đường, Bắc Minh tông đều là cả nhà bị diệt sạch. Đan Kiền Cung các ngươi bởi vì có nhiều thứ muốn thẩm vấn cho nên có một đám tù binh bị bắt. Ít nhất còn có thể sống lâu được thêm một đoạn thời gian.
- Nhưng mà tiểu tử ngươi sẽ không có may mắn như vậy.
Đại hán đầu trọc kia bỗng nhiên khoát tay ngăn đám người Lôi Âm môn và Cự Côn tông rồi mỉm cười nói:
- Giang Trần, thế giới võ đạo luôn là mạnh được yếu thua. Ta tin rằng ngươi cũng hiểu điều này. Cung mỗ thấy tư chất ngươi không tệ, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, tiếp nhận sự điều khiển của Cung mỗ, có lẽ ngươi có thể được miễn tội chết.
Trong thanh âm của đại hán đầu trọc này tràn ngập cảm giác ưu việt về sự sống chết của con người.
- Cơ hội?
Hai mắt Giang Trần lạnh lùng như đao, gắt gao nhìn chằm chằm vào đại hán đầu trọc, giống như muốn khắc tướng mạo của Cung Vô Cực này vào sâu trong lòng.
- Ha ha, xem ánh mắt của tiểu tử ngươi hiển nhiên là không muốn quý trọng cơ hội này rồi.
Cung Vô Cực lắc đầu thở dài nói:
- Đã như vậy ngươi chuẩn bị tiếp nhận xử lý đi.