Độc Tôn Tam Giới

Chương 1179 : Một thanh kiếm dẫn tới thảm án 1

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Không ngờ Hác trưởng lão so với hắn còn giận dữ hơn:



- Nói như vậy thanh kiếm này thực sự là của ngươi sao?



Cung Vô Cực giận quá hóa cười:



- Không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi? Phía trên này ghi tên Hác trưởng lão nhà ngươi sao?



Hác trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Cung Vô Cực:



- Nói như vậy thanh kiếm này đích thực là ngươi để lại ở Xích Đỉnh trung vực?



- Thì thế nào?



Cung Vô Cực còn tưởng rằng Hác trưởng lão này cố ý bới móc cho nên nói:



- Không phải ngươi lại nói đây là kiếm của ngươi đó chứ? Nếu như ta nhớ không nhầm, Hác trưởng lão nhà ngươi dường như không cần dùng kiếm a.



Hác trưởng lão liên tục gật dầu, sắc mặt cực kỳ khó coi, miệng liên tục nói:



- Tốt, tốt, tốt. Nói như vậy ngươi cũng thừa nhận đây là kiếm của ngươi? Dám làm dám chịu, rất tốt. Vậy ngươi có dám nói ngươi thu được cái kiếm này từ nơi nào hay không?



Cung Vô Cực cả đời hoành hành bá đạo, từ trước tới nay hắn đều thẩm vấn người khác, còn chưa từng bị người khác dùng giọng nói hỏi qua như vậy.



Hắn nghe vậy giận dữ nói:



- Từ đâu tới sao? Lãm tử thu được thanh kiếm này từ đâu còn phải báo cáo với ngươi sao? Lão tử giết người đoạt được kiếm, còn không được sao?




Lúc này rất nhiều tán tu cẩn thận cũng nhanh chóng đi về phía ngoài thành. Hiển nhiên những người này đều ý thức được, thế cục trong Thái A thành hỗn loạn như vậy, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn.



Bằng không mà nói, đám tán tu như bọn họ, sớm muộn cũng sẽ bị liên lụy.



Hai đại tông môn nhất phẩm này, vô duyên vô cớ đại chiến với nhau, tuyệt đối không chỉ đơn giản vì tranh chấp một thanh kiếm, chỉ sợ sau lưng còn có chuyện gì đó kinh người hơn.



Cho nên tán tu sáng suốt một chút, lúc này căn bản không muốn đứng lại làm bia đỡ đạn.



Thái A thành tối thiểu có hai mươi vạn tán tu, lúc này chí ít cũng có mấy ngàn tán tu nhanh chóng lao về phía cửa thành, tuy rằng không phải cửa thành này không có đệ tử Bất Diệt Thiên Đô canh gác.



Thế nhưng tinh nhuệ của Bất Diệt Thiên Đô hiện tại đều tham dự chiến đấu. Những đệ tử ở lại hiển nhiên không đủ để ngăn cản mấy ngàn tán tu này.



Mà lực lượng của Thái A thành mặc dù hỗ trợ cho Bất Diệt Thiên Đô, thế nhưng lại không muốn tự mình ra tay đối phó với tán tu.



Dù sao đây là địa bàn của bọn họ, nếu như đắc tội quá mức với đám tán tu này, đến lúc đó những tán tu này trả thù, người không may chính là Thái A thành bọn họ.



Cho nên lúc này Thái A thành mắt nhắm mắt mở, mặc kệ đám tán tu này chạy ra bên ngoài.



Không bao lâu sau, hàng phòng ngự của Bất Diệt Thiên Đô bị tách ra. Mấy ngàn tán tu mở một đường chạy ra bên ngoài thành. Giang Trần và Hoàng Nhi ở trong đám người hỗn loạn, cũng nhẹ nhàng lao ra khỏi thành.



Lăng Túc mang theo Lăng Huệ Nhi, cũng thừa cơ đi ra khỏi thành.



Giang Trần cũng không có hội họp với bọn họ, mà chỉ truyền âm nói lời tạm biệt với bọn họ, định gặp mặt ở Lưu Ly vương thành.



Dọc theo con đường này, nguy cơ trùng trùng, Giang Trần rất lý trí, biết rõ nếu đi cùng bọn họ, rất có thể sẽ làm liên lụy tới phụ tử Lăng Túc.