Độc Tôn Tam Giới

Chương 1211 : Lưu Ly vương thành 2

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


- Đi thôi, đi vào.



Vi Kiệt vung tay lên, hướng về phía cửa thành đi tới.



- Dừng lại.



Đi tới cửa thành lại bị một võ sỉ coi thành ngăn lại.



Vi Kiệt nhíu mày:



- Xảy ra chuyện gì? Ta mới rời khỏi thành mới vài ngày, tại sao quy củ của Lưu Ly vương thành lại biến hóa như vậy? Từ khi nào đội ngũ của thế gia cửu cấp cũng phải đứng lại?



Võ sĩ coi thành kia hiển nhiên cũng biết Vi Kiệt, hắn chắp tay nói:



- Vi thiếu gia, ngại quá. Mong thiếu gia xuống ngựa vào thành. Không phải là tại hạ muốn gây khó dễ cho thiếu gia, mà là vì muốn tốt cho thiếu gia.



Vi Kiệt sừng sờ.



- Ngươi nói rõ hơn được không?



Tên võ sĩ này dường như là đội trưởng đội canh gác cửa thành, hắn than nhẹ một câu, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm:



- Phiền thiếu chủ thăng tiên, hiện tại đang cử hành tang lễ, trên không trung cấm bay, trên mặt đất cấm ngựa. Tất cả mọi người ra vào đều phải đi bộ.



- Cái gì? Phiền thiếu chủ?



Sắc mặt Vi Kiệt đại biến, nghẹn ngào hỏi:



- Đây là chuyện xảy ra lúc nào?



- Mới ngày hôm qua.



Tên đội trưởng kia lắc đầu, khoát tay nói:



- Vi thiếu gia, vào đi, lặng lẽ hồi phủ, không nên ồn ào.




- Vi thiếu gia.



Giang Trần mở cửa.



- Giang huynh, mong thứ lỗi. Trước đó ta phải bái kiến trưởng bối trong nhà, kể một ít chuyện, đã lãnh đạm với Giang huynh. Sáng sớm ngày mai ta sẽ ra ngoài nghe ngóng tin tức.



Giang Trần gật gật đầu, lại hỏi:



- Vi thiếu gia, Phiền thiếu chủ kia là người phương nào? Mà lại khiến cho toàn thành như vậy? Chẳng lẽ là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành?



Vi Kiệt buồn bã, than nhẹ một tiếng, gật gật đầu nói:



- Tuy rằng hắn không phải là thiếu chủ duy nhất của Lưu Ly vương thành, nhưng nói hắn là thiếu chủ của Lưu Ly vương thành cũng không phải sai.



- Ồ?



Giang Trần hiếu kỳ.



- Phiền thiếu chủ chính là môn hạ đắc ý nhất, là đệ tử chân truyền của Khổng Tước đại đế. Mà Khổng Tước đại đế là người đứng đầu trong bảy đại đế của Lưu Ly vương thành. Phiền thiếu chủ thiên phú siêu quần, thực lực cao cường, lại còn là người trẻ tuổi, còn có khí độ hào sảng, có thể nói là kỳ tài ngút trời. Lưu Ly vương thành có rất nhiều thiếu chủ, nhưng mà Phiền thiếu chủ chính là người có hy vọng kế thừa vị trí thành chủ Lưu Ly vương thành nhất trong những thiếu chủ thiên tài hiện tại.



Trời cao đố kỵ anh tài.



Vi Kiệt nói xong một đống lớn tin tức, xảm xúc dường như có chút chấn động, nhưng mà Giang Trần cũng kịp đúc kết ra sáu chữ này.



- Giang huynh, người cùng thế hệ Vi mỗ bình sinh cũng không có bội phục được mấy người. Một là Giang huynh, tuy rằng Vi mỗ bội phục, thế nhưng còn chưa tới mức dập đầu xuống đất. Mà Phiền thiếu chủ lại là một trong số ít người làm cho Vi mỗ can tâm tình nguyện chịu thần phục.



Xem ra, Vi Kiệt này là kẻ tử trung với Phiền thiếu chủ kia.



Giang Trần cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào, thiên tài kiệt xuất nhất của Lưu Ly vương thành, nếu như không có một nhóm lớn người sùng bái thì quả thực mới là kỳ quái.



Chỉ là thiên tài như vậy tại sao lại vẫn lạc.



Loại chuyện này Giang Trần cũng không tiện nghe ngóng. Thứ hiện tại hắn quan tâm nhất chính là tin tức của đám người Mộc Cao Kỳ và Câu Ngọc.