Độc Tôn Tam Giới

Chương 1227 : Nhân tâm thuần phục 2

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Thân Tam Hỏa lớn tiếng phụ họa:



- Tất cả mọi người cẩn thận nghĩ lại, không nên có những hành động như thế.



- Đúng, chuyện cho tới bây giờ, ai làm việc gì thiêu thân thì chính là tội nhân của tông môn.



Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều nhao nhao tỏ thái độ.



Cuối cùng mọi người nhất trí một việc, đó là tất cả đều nghe Giang sư huynh sắp xếp.



Đây là việc Giang Trần phải làm, một nhóm người như vậy, nếu như không thấy được thì hắn có thể bỏ mặc. Nhưng mà đã cứu ra, hắn không thể không sắp xếp.



Tuy rằng ngụ ý ban đầu của hắn chưa chắc đã là cứu những người này, nhưng cho dù chỉ là tiện tay cứu ra, dầu gì cũng từng là đồng môn. Hắn không có khả năng thấy chết mà không cứu, càng không có khả năng sau khi cứu ra lại để cho bọn họ tự sinh tự diệt.



- Các ngươi đều đã tán thành Giang mỗ, tự nhiên Giang mỗ sẽ có an bài. Chắc chắn sẽ sắp xếp một chỗ trong Lưu Ly vương thành cho mọi người. Ta cũng hy vọng mọi người biết hổ thẹn sau đó tự đứng lên. Cũng hy vọng trong trăm năm, thậm chí ngàn năm, trong các ngươi có thể xuất hiện một tuyệt thế cường giả, báo thù rửa hận cho tông môn, trùng kiến Đan Kiền Cung.



Trải qua kiếp nạn này, Giang Trần cũng tin rằng những người này sẽ không thiếu động lực.



Mọi người nhanh chóng gật đầu.



Giang Trần bỗng nhiên lại hỏi:



- Đúng rồi, còn có một việc. Ngày đó Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ có phải ở cùng một chỗ với các ngươi hay không?



Vân Niết trưởng lão cùng Mộc Cao Kỳ mất tích, khiến cho Giang Trần có chút lo lắng.



- Ở cùng một chỗ, cùng bị bán tới đây. Đến nơi này ngũ giác chúng ta bị phong ấn. Chuyện sau đó cũng không rõ nữa.



- Đúng vậy, trước khi phong ấn tất cả mọi người ở cùng một chỗ.




- Các hạ, rốt cuộc đây là địa phương nào?



- Hừ, một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng giả thần giả quỷ.



- Nói, rốt cuộc đây là nơi nào? Tiểu tử ngươi có địa vị gì?



Khi những người này phát hiện ra tiểu gia hỏa trước mắt bọn họ có tu vi võ đạo còn không bằng bọn họ, vô số cảm xúc trong người bọn họ lúc này như ào ào tuôn ra.



Giang Trần lạnh lùng cười:



- Xem ra các ngươi đã bình tĩnh lại, nhưng còn chưa hiểu tình cảnh của mình ta. Ta đã từng nghe qua chuyện lấy oán trả ơn, lấy oán trả ơn có lẽ là đám người các ngươi a.



- Tiểu tử, ngươi có ý gì?



- Nói rõ ra một chút.



- Có ý gì?



Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:



- Các ngươi bị người ta bắt, chuyện bị bán làm nô lệ chẳng lẽ còn cần ta nhắc tới hay sao? Hay là các ngươi giả bộ hồ đồ?



Những người này tự nhiên biết rõ tình cảnh của mình, chỉ là bọn họ nhìn thấy trước mặt mình chỉ có một thiếu niên, cho nên trong lúc nhất thời khó có thể thừa nhận.



Hiện tại bị Giang Trần nói toạc ra tình cảnh, vẻ hung hăng càn quấy đã mất đi ba bốn phần.



- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc tình huống như thế nào? Mong tiểu huynh đệ cho chúng ta hiểu rõ. Lão phu cũng là người mấy trăm tuổi, bị người ta ám toán, buôn bán làm nô lệ. Đây là sỉ nhục suốt đời của lão phu. Ngươi muốn nô dịch lão già mấy trăm tuổi như ta, lão phu thà rằng chịu chết chứ không chịu khuất phục.