Độc Tôn Tam Giới

Chương 1289 : Thua 2

Ngày đăng: 07:12 19/04/20


- Không thể tưởng tượng được bên Thái Uyên lâu lại xuất ra Vạn Thọ đan. Khỏa đan dược này tin rằng không cần phải chúng ta giới thiệu, tuyệt đối là loại đan dược khai sáng. Tuy rằng Bán Bộ Chi tiên đan của Thái Uyên các cực kỳ ưu tú, thủ pháp kinh người, thế nhưng so với Vạn Thọ đan, cuối cùng vẫn thua kém một bậc. Cho nên ván này là Thái Uyên lâu thắng.



Dục Đan Vương nói xong, sắc mặt phụ tử Vi gia lập tức tối sầm lại.



Mà bên Vương Đằng truyền tới một đám thanh âm hoan hô, nhất là phụ tử Đồng gia, càng dương dương đắc ý, cất tiếng cười to.



Ngay cả Vương Đằng, trên mặt cũng không thể nào che dấu được sự vui vẻ.



Cơ Tam công tử lại lớn tiếng nói:



- Chậm đã.



Dục Đan Vương và những người khác đều sững sờ, nhàn nhạt hỏi:



- Chẳng lẽ Cơ Tam công tử đối với quyết định của chúng ta có nghi vấn hay sao?



Cơ Tam công tử vội hỏi:



- Cơ mỗ đối với quyết định của chư vị Đan Vương không có bất kỳ nghi vấn nào. Nhưng mà ta đối với loại đan dược mà Vương Đình đại phiệt xuất ra lại có nghi vấn. Mọi người đều biết lần trước trong đấu giá hội của Liên Sơn trai, đám người Vương Đằng dùng một ức hai ngàn vạn mua ba khỏa Vạn Thọ đan. Mà quy tắc của trận đấu này là nhất định phải mang ra loại đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là loại đan dược có thể lấy ra tiêu thụ đại trà.



Dực Đan Vương nghe vậy cũng cảm thấy lời Cơ Tam công tử nói có lý, hắn nói với Vương Đằng:



- Vương công tử, nghi vấn của Cơ Tam công tử không phải là không có đạo lý, các ngươi có giải thích thế nào về chuyện này?



Nếu như vi phạm quy tắc đánh cuộc, vậy thì ván này coi như bọn họ thua Vi gia. Nếu là như vậy Vi gia và Thái Uyên các sẽ thắng ở cửa ải thứ nhất, dùng tỉ số hai với một để chuyển bại thành thắng.



Vương Đằng cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ tay nói:



- Cầm một đám Vạn Thọ đan tới, cho Dục Đan Vương xem qua.



Lập tức có người tiến lên xuất ra một đám Vạn Thọ đan, trọn vẹn gần hai mươi khảo.
Song phương đánh cuộc, tuy rằng khẩn trương thế cũng không quá mức ồn ào.



Vinh Đan Vương kia đi tới, ôm quyền với chín trọng tài kia:



- Vinh mỗ hôm nay đành phải bêu xấu trước mặt chư vị tiền bối rồi.



Nói xong khóe miệng hắn mỉm cười, quét mắt một vòng qua phía Giang Trần:



- Tiểu tử, hãy xưng tên tuổi ra. Vinh mỗ không muốn bắt nạt hạng người vô danh.



Giang Trần lạnh nhạt cười:



- Quả nhiên chủ tử thế nào thì nô tài cũng như vậy. Muốn đấu thì cứ sảng khoái mà đấu gì, cần gì phải nói nhảm như vậy?



Vinh Đan Vương không những không nổi giận mà còn cười khặc khặc vô cùng quái dị:



- Khó trách Thiếu phiệt chủ lại giao cho ta giáo huấn ngươi làm người thế nào. Tiểu tử ngươi quả thực đủ hung hăng càn quấy.



- Mặt người dạ thú, vẫn còn không biết xấu hổ mà đòi dạy ta nên làm người thế nào sao? Quá nực cười.



Giang Trần mắng Vinh Đan Vương, thế nhưng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Vương Đằng.



Hắn ôm quyền với chín vị Đan Vương kia:



- Đan Vương đại nhân, xin tuyên bố bắt đầu đi.



Giang Trần thua ở cửa đầu tiên, trong lòng cũng nghẹn khuất không thôi.



Tuy rằng Dục Đan Vương không biết Đan Vương khách khanh của Vi gia có lai lịch thế nào, thế nhưng trong đầu Dục Đan Vương vẫn vô cùng thưởng thức Giang Trần.