Độc Tôn Tam Giới
Chương 1315 : Kết bái huynh đệ
Ngày đăng: 07:13 19/04/20
Mỗi ngày giảng bài? Hiển nhiên Giang Trần không có nhiều thời gian như vậy.
Nếu như không phải muốn quảng bá tên tuổi Thái Uyên các, Giang Trần nào có tâm tư giảng bài như vậy?
Loại chuyện làm náo động này, kỳ thực Giang Trần cũng không phải quá ưa thích.
Cây to đón gió, Thái Uyên các chỉ đắc tội với Vương Đình đại phiệt, thế nhưng những ngày này Thái Uyên các làm rầm rộ như vậy,khó tránh khỏi những cự đầu đan dược trong phố Thần Nông này ghen ghét.
Cho nên sau khi khai trương hoàn mỹ, Giang Trần quyết định nên ít xuất hiện một đoạn thời gian ngắn. Đem thành quả mấy ngày hôm nay tiêu hóa một chút.
Tốc độ hiện tại của Thái Uyên các kỳ thực đã vượt quá mong muốn ban đầu. Tiến bước không cần phải quá nhanh như vậy.
Một thế lực quật khởi, nếu như bước chân quá nhanh, tất sẽ dẫn tới khắp nơi đàn áp. Giang Trần cũng không muốn bị người ta coi như chim đầu đàn để đè xuống.
Giang Trần đi từ bên xuống, phụ tử Vi gia nhanh chóng nghênh đón. Hiện tại Giang Trần chính là phúc tinh của bọn họ, là bồ tát sống cứu Vi gia bọn họ.
- Chân Đan Vương, mấy ngày nay thực sự vất vả cho ngươi. Thái Uyên các có ngày hôm nay, Chân Đan Vương có công lao rất lớn a.
Vi Thiên Tiếu tán thưởng từ đáy lòng.
- Chân Đan Vương, Tam thiếu gia hôm nay tới đây, đang chờ ngươi ở bên kia.
Vi Kiệt nói.
Mấy ngày nay cơ hồ mỗi ngày Cơ Tam công tử đều tự mình ở Thái uyên các.
Giang Trần tự nhiên biết rõ ý tứ của Cơ Tam công tử, hắn cười cười đi vào. Phụ tử Vi gia cũng đi vào theo.
Mấy ngày nay, quan hệ giữa Vi gia và Bàn Long đại phiệt đã được chữa trị. Bàn Long đại phiệt cũng phái ra một ít cao tầng, đến tìm phụ tử Vi gia nói chuyện. Cho phụ tử Vi gia một liều thuốc an thần. Vi gia lại một lần nữa trở thành thế lực tâm phúc của Bàn Long đại phiệt.
Mấy người vừa trở vào phòng, Cơ Tam công tử đã nói với Vi Thiên Tiếu:
Phụ tử Vi gia đều rung động, đồng ý như vậy có thể nói là thù lao vô cùng phong phú.
Ở Lưu Ly vương thành, thiên kim dễ có được, nhưng mà địa vị lại khó cầu. Bao nhiêu kẻ có tiền muốn mưu cầu địa vị lại không thể có được.
Một người không có căn cơ trong Lưu Ly vương thành, muốn hỗn tới thế gia cửu cấp, không có tích lũy mấy trăm năm, một ngàn năm, cơ hồ là không có bất kỳ khả năng nào.
Còn chân chính có thể dựng nghiệp được từ hai bàn tay trắng tới bước này, cơ hồ là không có.
Một thế gia, đại phiệt nào không phải là do nhiều thế hệ truyền thừa xuống? Ai mà không phải từng bước, từng bước leo lên cao?
Phụ tử Vi gia rất muốn cầu tình cho Cơ Tam công tử, nhưng mà bọn họ biết việc này bọn họ không có quyền lên tiếng.
Ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Cơ Tam công tử, ngươi có thể tìm được quả Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng sao? Nếu như không tìm thấy vật ấy, nói một ngàn một vạn lần cũng chỉ là mây bay a.
- Ta đã treo giải thưởng xuống dưới, người có thể tìm được quả này, Bàn Long đại phiệt ta nguyện dùng một ức Thánh linh thạch tạ ơn. Dưới trọng thưởng, chung quy vẫn có hy vọng.
Trong mắt Cơ Tam công tử hiện lên vẻ kiên quyết.
Giang Trần biết Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng làm sao có thể dễ dàng tìm được như vậy. Cho dù là treo thưởng một ức Thánh linh thạch cũng chưa chắc có thể tìm được.
Dù sao cũng là linh dược Thiên cấp, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Đương nhiên, Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, Giang Trần có. Chỉ là hắn và Cơ Tam công tử còn chưa quen thuộc tới một bước kia, tự nhiên hắn sẽ không lấy ra.
Hơn nữa hiện tại lấy ra, tình ngay lý gian, hắn cảm thấy việc này sẽ không dễ ăn nói.