Độc Tôn Tam Giới

Chương 1339 : Mộ Dung đại phiệt 1

Ngày đăng: 07:13 19/04/20


Giang Trần nhìn qua hán tử tràn ngập nhiệt huyết này cũng gật đầu nói:



- Không phải ta cảm thấy như vậy mà đây là chuyện thực sự.



Có thuộc hạ trung thành như vậy, Bàn Long đại phiệt không hổ là đệ nhất phiệt.



Căn cơ như vậy, trung thành, tín niệm như vậy, đây là nội hàm mà đệ nhất phiệt nên có.



So sánh với Bàn Long đại phiệt, trên điểm này, Vương Đình đại phiệt còn kém một mảng lớn. Giang Trần chỉ nhìn thấy đám thủ hạ Vương Đình đại phiệt a dua nịnh hót, tranh công chứ chưa bao giờ thấy qua có người nào trung thành như vậy.



Trương thống lĩnh thấy Giang Trần khẳng định như vậy cũng đại hỉ, đang muốn mở miệng hỏi tiếp thì bỗng nhiên Giang Trần khoát tay chặn lại:



- Có người tới. Trương thống lĩnh, ngươi về trước tránh một chút đi.



Trương thống lĩnh thấp giọng mắng:



- Nhất định là đám đồng đảng của nhóm người kia. Chân Đan Vương yên tâm, Trước đó ta đã liên hệ với đại phiệt phủ, tin rằng người Bàn Long đại phiệt nhất định sẽ tới.



- Ngươi đã thông báo rồi?



Giang Trần có chút kinh ngạc.



- Đúng vậy, lúc nhóm người kia tới, ta thấy bọn họ không có ý đồ tốt cho nên cũng đã bẩm báo lên. Tính toán thời gian có lẽ cũng sắp tới rồi.



Trương thống lĩnh gật đầu khẳng định.



Lần này người tới đây hiển nhiên không phải là nhiều bình thowfng.



Một thiếu niên mặc hoa phục cẩm y được một đám cường giả vây quanh, tiền hô hậu ủng đang nhanh chóng chạy như bay về phía bên này.



Nhìn tuổi tác của thiếu niên cầm đầu chừng hai mươi tuổi. Tướng mạo có chút tuấn mỹ, chỉ là đôi môi mỏng khẽ động lại mang theo vài phần tà khí, khiến cho người ta nhìn về phía người trẻ tuổi kia lại có cảm giác khinh thường, khinh bạc



- Thiếu phiệt chủ, có lẽ chính là nơi này.



Bên người trẻ tuổi này có một lão giả lưng còng, cái trán nhô, ánh mắt giống như chim ưng điều tra bốn phía, chỉ cần nhìn cũng biết là cường giả Hoàng cảnh, không giận mà uy.




Lão giả lưng còng híp mắt đánh giá Giang Trần.



Trương thống lĩnh kêu lên:



- Đây là Chân Đan Vương, khách quý trước mặt phiệt chủ nhà ta. Các ngươi rốt cuộc là người phương nào, ở địa bàn của Bàn Long đại phiệt lại dám giương oai như vậy?



Tuy rằng Trương thống lĩnh chính trực, thế nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch. Cho dù biết địa vị của những người này thế nhưng hắn lại cố ý giả bộ không biết.



Nhưng mà lão giả lưng còng này khi nghe thấy ba chữ Chân Đan Vương, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia tinh mang.



- Chính là Chân Đan Vương của Thái Uyên các sao?



Giang Trần cười nhạt một tiếng, tuy rằng hắn nghe ra ý khác từ câu hỏi của lão nhân này, thế nhưng hắn lại khinh thường phủ nhận. Hắn vốn không muốn nói tên, thế nhưng không ngờ Trương thống lĩnh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.



Nhưng mà đã nói ra, nhất định không có đạo lý nào đi phủ nhận.



- Ngươi không phủ nhận lão phu cũng nhận ra được ngươi.



Lão giả lưng còng cười khặc khặc, vô cùng quái dị.



- Đúng thì thế nào?



Ngữ khí của Giang Trần lạnh nhạt vô cùng:



- Hẳn ngươi là tay sai của Vương Đình đại phiệt sao? Thoạt nhìn không giống a.



Giang Trần cũng nghe ra trong nụ cười của lão giả này tràn ngập ý tứ bất thiện. Cho nên lúc nói chuyện tự nhiên hắn không cần phải khashc khí.



Hắn vốn định tránh khỏi phải chiến một trận, thế nhưng nhìn tình hình trước mắt, dường như không tránh nổi.



Lão giả lưng còng cười ha hả nói:



- Lão phu không phải là người Vương Đình đại phiệt, nhưng mà Vương Đình đại phiệt lại thân với thiếu phiệt chủ của nhà ta.