Độc Tôn Tam Giới

Chương 1395 : Bên đường gây chuyện 1

Ngày đăng: 07:14 19/04/20


- Ha ha ha, tốt một câu không nhận thức! Ngươi cái lão nhân này, lần trước mượn tiền huynh đệ chúng ta, né mấy tháng, thật vất vả mới bị chúng ta gặp. Vậy mà nói không nhận thức?



- Hãy bớt sàm ngôn đi, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Hôm nay nếu không trả hết cả vốn lẫn lời, thì đừng hòng rời đi.



Những võ giả này, nhao nhao huy động roi ngựa trong tay, cả đám hung thần ác sát, hùng hổ, một bộ muốn ăn thịt người.



Trong nội tâm Lăng Túc trầm xuống, nhãn lực của hắn lợi hại hạng gì, như thế nào nhìn không ra, những người này là cố ý bới móc?



- Chư vị, các ngươi nhận lầm người rồi? Tiểu nhân chưa từng hướng ai mượn tiền. Các ngươi muốn tìm người trả tiền, tìm ta làm chi?



Mặc dù biết đối phương cố ý bới móc, nhưng Lăng Túc còn không có lập tức trở mặt. Bởi vì hắn nhìn ra, những võ giả này bất kỳ một cái nào, thực lực đều trên hắn.



Muốn đối phó hai người bọn hắn, quả thực là không cần tốn nhiều sức.



- Ha ha ha, nhận lầm người?



Cầm đầu là một nam tử tráng kiện tùy ý cười ha hả.



- Chúng ta làm việc này mấy trăm năm, còn có thể nhận sai? Đây không phải chê cười sao?



- Lão đầu, ngươi đây là muốn trốn nợ sao?



- Chậc chậc, muốn quỵt nợ cũng có thể, lấy Tiểu Nương nhi bên cạnh ngươi ra gán nợ, miễn cưỡng coi như ngươi thanh toán xong.



Trong nội tâm Lăng Túc càng co lại, quả nhiên không muốn cái gì sẽ tới cái đó. Lúc trước hắn cảm giác được có người theo dõi nữ nhi của mình.



Không nghĩ tới, vẫn còn không có tránh thoát. Nhóm người này, gây chuyện đòi nợ, căn bản là ngụy trang, nói trắng ra, là theo dõi nữ nhi Lăng Huệ Nhi của hắn.



Khuôn mặt của Lăng Huệ Nhi như trẻ con, bởi vì tức giận cũng trướng đến đỏ bừng, kêu lên:



- Các ngươi có giảng đạo lý hay không, lúc nào chúng ta mượn tiền của các ngươi?



- Ơ, tiểu nương bì còn có chút tính tình a.



- Ân, có chút dã tính, rất tốt. Tiểu nha đầu, thiếu nợ thì trả tiền, các ngươi cũng đừng muốn trốn nợ.



Lăng Huệ Nhi bái kiến không nói đạo lý, lại chưa thấy qua không nói lý lẽ như vậy. Trong lúc nhất thời, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lại một câu cũng nói không nên lời.




Bên phố đối diện, một nam tử tóc đỏ, vẻ mặt hờ hững đi tới, đối với mấy người này ôm quyền:



- Chư vị, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Bọn hắn thiếu các ngươi bao nhiêu tiền?



Nam tử tráng kiện kia hiển nhiên là thủ lãnh của nhóm người này, mắt nhìn chằm chằm vào nam tử tóc đỏ:



- Mới vừa rồi là ngươi ra tay?



Nam tử tóc đỏ tựa hồ trời sanh là mặt cương thi, mặt không biểu tình:



- Ân.



- Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?



Nam tử tráng kiện kia lạnh lùng hỏi.



- Biết rõ.



Tựa hồ nam tử tóc đỏ căn bản không có cảm giác được uy hiếp cùng đe dọa trong giọng nói của đối phương.



- Đã biết rõ, ở Hải Thanh quảng trường, còn thực không người nào dám phá hỏng chuyện tốt của Vạn Xà Bang chúng ta. Ta nhìn ngươi cũng không có mọc ba cái đầu, sáu cánh tay a?



Nam tử tráng kiện nhìn nam tử tóc đỏ từ trên xuống dưới, ngữ khí càng thêm âm trầm.



- Nói đi, bọn hắn thiếu bao nhiêu tiền.



Tựa hồ nam tử tóc đỏ không có ý định dây dưa với bọn họ.



- Các hạ là người nào của bọn hắn? Hẳn là định thay bọn hắn trả nợ? Ngươi có tài lực như vậy sao?



Nam tử tráng kiện kia cười lạnh.



- Nói ra xem.



Nam tử tóc đỏ thản nhiên nói.