Độc Tôn Tam Giới
Chương 1432 : Cường thế cảnh cáo 1
Ngày đăng: 07:15 19/04/20
Cho nên nói, Ma tộc từ trong thực chất, từ trong huyết mạch, chính là một chủng tộc có tính xâm lược rất mạnh. Tính xâm lược của Ma tộc, không đơn thuần là xâm nhập địa bàn của ngươi, xâm nhập lãnh địa của ngươi, càng muốn xâm nhập huyết mạch của ngươi, xâm nhập linh hồn của ngươi, cuối cùng nhất cải tạo ngươi thành Ma tộc.
Đây mới là nguyên nhân căn bản mà Ma tộc có thể trở thành chủng tộc cường đại nhất Chư Thiên.
Đương nhiên, Ma tộc có được những ưu điểm này, sẽ có khuyết điểm tương ứng, nếu không chủng tộc này tuyệt đối có thể xưng bá Chư Thiên thế giới, không thể ngăn cản.
Thiên Đạo là rất công bình, nó cho Ma tộc tính xâm lược cường đại, cho Ma tộc ưu thế thiện chiến, đồng dạng cũng cho Ma tộc một ít khuyết điểm tương ứng.
Ví dụ như huyết mạch Ma tộc, rất dễ dàng phân biệt. Vì khuyết điểm này, một khi Ma tộc xuất hiện, sẽ rất dễ dàng bị mọi người lưu ý, sau đó bị người người hô đánh.
Cái này ở trên trình độ rất lớn, ức chế Ma tộc khuếch trương xâm lược.
Kiếp trước Giang Trần đối với Ma tộc cũng có nghe thấy, nhưng nghiên cứu không coi là nhiều.
Nghe Khổng Tước Đại Đế hỏi, hắn tự nhiên là mượn "Lão sư" giả dối hư ảo kia nói.
Kỳ thật Khổng Tước Đại Đế rất hứng thú đối với "Lão sư" của Giang Trần. Từ trên người Giang Trần biểu hiện ra hết thảy, không một không nói rõ kẻ này xuất sắc đến cỡ nào.
Một lão sư có thể ở trong mười năm ngắn ngủn, dạy dỗ ra đệ tử xuất sắc như vậy, sẽ là tồn tại nghịch thiên bực nào?
Ít nhất Khổng Tước Đại Đế ngẫm lại, đều cảm thấy mình không bằng....
Nghe Giang Trần lại nhắc tới lão sư, Khổng Tước Đại Đế nhịn không được hỏi:
- Lệnh sư ngay cả sự tình Ma tộc cũng đề cập với ngươi? Không biết lệnh sư đối với Ma tộc, có ý kiến gì không?
Giang Trần lắc đầu:
- Hắn chỉ giới thiệu một ít về Ma tộc, để ta lưu ý Ma tộc. Nhưng không có phát biểu ý kiến đặc biệt gì.
Khổng Tước Đại Đế hơi có chút thất vọng, hắn còn muốn nghe xem lão sư của Giang Trần có ý kiến gì không.
Lập tức lại hỏi sự tình Ma tộc lần này, Giang Trần đối với Khổng Tước Đại Đế, cũng không có gì phải giấu diếm, một năm một mười nói cho Khổng Tước Đại Đế.
Ngoại trừ An Hồn Mộc ra, Giang Trần không gì không nói.
Giang Trần thấy nàng hào hứng cao như vậy, cũng cười nói.
- Đích thị là cùng cố thổ của ngươi có quan hệ? Ngươi muốn về Vạn Tượng Cương Vực?
Giang Trần thần bí gật đầu:
- Đoán đúng phân nửa.
- Chỉ có một nửa?
Đôi mắt dễ thương của Hoàng Nhi khẽ nhúc nhích.
- Ân, chuyện này, cùng ngươi có quan hệ.
Giang Trần nhắc nhở.
Đôi mi thanh tú của Hoàng Nhi đột nhiên khẽ động:
- Là An Hồn Mộc có tin tức?
Giang Trần tán thưởng:
- Ngươi quả nhiên cực kì thông minh. Ta được đến một manh mối, cùng An Hồn Mộc có quan hệ. Mặc kệ là thật hay giả, đều phải đi xem. Trước kia không có nói cho ngươi biết, là lo lắng ngươi sớm biết rõ, lo được lo mất, suy nghĩ nhiều quá, đối với ngươi ngược lại không tốt.
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười:
- Vậy bây giờ như thế nào không lo lắng?
- Lại dấu diếm, trong nội tâm của ta sẽ khó dễ.
- Trần ca, đổi lại trước kia, ta tự nhiên hi vọng ốm đau trên người của ta, sớm chút đi trừ mới tốt. Nhưng mà bây giờ? Ở bên cạnh ngươi, Hoàng Nhi cảm thấy rất an nhàn, đã quên hết thảy đau khổ. Mặc kệ có ốm đau hay không, trong nội tâm của ta đều đồng dạng vô cùng khoái hoạt.
Hoàng Nhi nhẹ giọng nỉ non, thổ lộ tâm sự tầm đó, trong ngượng ngùng, lại mang theo kiên quyết.