Độc Tôn Tam Giới

Chương 1478 : Vạn Thi Cốc (1)

Ngày đăng: 07:15 19/04/20


Hoàng Nhi tiếp nhận tinh hoa Mộc Linh tuyền, nga mi điểm nhẹ, trong mắt cũng nhiều ra vài phần ngưng trọng. Nàng biết, âm tà chi vật đối với Bách Thế Đồng Tâm Chú có hiệu quả dụ phát trợ trướng, cho nên cũng như lâm đại địch.



Từ nhỏ nàng bị Bách Thế Đồng Tâm Chú tra tấn, đối với sự tình bản thân kỳ thật sớm đã xem nhạt. Thế nhưng mà hôm nay bất đồng, nếu như mình xảy ra chuyện, tất sẽ ảnh hưởng tới Giang Trần.



Hoàng Nhi không muốn bởi vì mình, mà kéo chân sau Giang Trần.



Giang Trần vận Thiên Mục Thần Đồng, phóng nhãn nhìn lại, trong cốc này tối tăm mờ mịt, quanh năm âm u, giống như ánh mặt trời vĩnh viễn chiếu rọi không đến nơi này, cho người một loại cảm giác cực kỳ âm trầm.



Thời gian không đợi người, Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhau:



- Đi thôi.



Hai người mới vừa tiến vào thung lũng, lại nghe phía sau kêu gọi một tiếng:



- Hoàng đạo hữu dừng bước.



Không cần quay đầu lại, Giang Trần đã biết chủ nhân là Thương Bình Vương.



Bước chân của Giang Trần cũng không dừng lại, xuyên qua thung lũng, Giang Trần không muốn phức tạp, miệng nói:



- Thương Bình Vương, đại lộ chỉ lên trời, tất cả đi một bên.



Nghiễm nhiên là một bộ không muốn cùng Thương Bình Vương liên hệ.



Thương Bình Vương khẽ giật mình, cười khổ nói:



- Tựa hồ Hoàng đạo hữu có địch ý đối với bổn vương a. Bổn vương đối với Hoàng đạo hữu, là thưởng thức phát ra từ đáy lòng. Hôm nay có một cơ duyên, muốn chia xẻ cùng Hoàng đạo hữu.



Giang Trần thủy chung không quay đầu, lưu lại một nụ cười lạnh:



- Ngươi giữ lại tự mình độc hưởng a, bổn thiếu gia đối với cơ duyên của ngươi không có hứng thú.



Thương Bình Vương lại không nghĩ rằng, đối phương vậy mà một chút cơ hội cũng không cho mình, trong lòng cũng có chút hổn hển. Bất quá hắn biết rõ, lúc này ngàn vạn lần không thể lộ ra bộ dạng nôn nóng, bằng không thì dã tâm của mình, liền triệt để phá sản rồi.
- Nơi này có chút cổ quái, không bằng chúng ta đồng loạt ra tay, như thế nào?



Giang Trần lắc đầu:



- Hoàng mỗ không tiện ra tay, làm phiền Thương Bình Vương rồi.



Thương Bình Vương thoáng nhìn Hoàng Nhi trong lồng ngực Giang Trần, nhíu mày hỏi:



- Vị đạo hữu này làm sao vậy?



Giang Trần thản nhiên nói:



- Có chút không thích ứng Âm Sát chi khí này, nếu như Vương gia coi tại hạ là bằng hữu, không bằng trượng nghĩa ra tay một lần, như thế nào?



Thương Bình Vương nghĩ chỉ chốc lát, gật đầu nói:



- Ta cảm thấy nơi đây có chút quỷ dị, tu sĩ Nhân loại chúng ta tiến vào hoang man, theo lý nên đoàn kết nhất trí. Hoàng đạo hữu đã không tiện ra tay, bổn vương liền đến thử xem. Nếu bổn vương một cây chẳng chống vững nhà, kính xin Hoàng đạo hữu không nên ngồi xem náo nhiệt.



- Nếu Vương gia một cây chẳng chống vững nhà, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn? Chẳng lẽ Vương gia vẫn lạc, Hoàng mỗ một người càng có nắm chắc vượt qua sao?



Ánh mắt Giang Trần bình tĩnh, nhìn qua một mảnh mộ bia, nhàn nhạt nói.



Thương Bình Vương gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn xem những tấm bia đá kia, trong tay đột nhiên có một đạo phù lật, nhô lên cao điểm một cái:



- Phá cho ta.



Cái phù lật này bị Thương Bình Vương thúc giục, lập tức phá vỡ, vô số đạo lực lượng như linh xà tử sắc, mang theo lực bạo tạc cường đại, ầm ầm mang tất cả mộ bia.



Ầm ầm…



Phá Tà Tê Lôi phù này, đối với vật âm tà, tựa hồ có lực phá hủy cường đại. Lôi hồ như linh xà tử sắc kia nện ở trên bia mộ, phát ra trận trận nghiền nát thảm thiết.