Độc Tôn Tam Giới

Chương 1487 : Đi ra Vạn Thi Cốc (2)

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


Giang Trần trầm mặc một lát, Thiên Mục Thần Đồng nhìn qua Lữ Sư Nam, như có thâm ý nhìn một lát, bỗng nhiên dương tay ném qua một viên thuốc:



- Đây là Thánh Dược chữa thương, xem như trả nhân tình.



Lữ Sư Nam cười khổ nói:



- Đạo hữu thật đúng là định độc thân đi xông đầm rồng hang hổ sao?



- Cái này không cần ngươi quan tâm.



Giang Trần cười nhạt một tiếng, mặc kệ Lữ Sư Nam nói như thế nào, Giang Trần cũng không có khả năng cùng Lữ Sư Nam làm bạn.



Hắn không có thói quen cùng người xa lạ làm bạn, càng không đem an nguy của mình giao cho một người xa lạ.



Lữ Sư Nam kinh ngạc, Thương Bình Vương khó đối phó, nhưng Thương Bình Vương cũng có nhược điểm. Mà người trước mắt này, nhìn như tật xấu nhiều lắm, nhưng hết lần này tới lần khác dầu muối không tiến, ngược lại để cho Lữ Sư Nam không biết từ nơi nào ra tay.



Không muốn lại được, đối phương căn bản vô dục vô cầu, Lữ Sư Nam hắn tự nhiên không có đường nào rồi.



Nhìn người trẻ tuổi kia dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mình, con mắt của Lữ Sư Nam lập loè, nhưng hết lần này tới lần khác không làm gì được.



Liều mạng?



Ngay cả Thương Bình Vương cũng ở trong tay tiểu tử này chịu thiệt, Lữ Sư Nam không cảm thấy mình có thể cao minh hơn Thương Bình Vương.



Giang Trần chậm rãi đi qua, từ đầu tới đuôi, ánh mắt giống như không có liếc nhìn nấm mồ cùng cờ trắng chung quanh, thế nhưng mà giờ phút này, trong lòng của hắn lại nhấc lên sóng to gió lớn.



Dùng thần thức cường đại của Giang Trần, tự nhiên có thể cảm ứng được khí tức ma động của nấm mồ cùng cờ trắng.



Thậm chí, hắn còn có thể phát giác được một chút khí tức của Thương Bình Vương, cùng với khí tức ma động cường đại lưu lại.



Giờ khắc này, nếu Giang Trần không mang theo Hoàng Nhi, nói không chừng đã sớm hạ thủ với Lữ Sư Nam. Bởi vì, trực giác của hắn nói cho hắn biết, trong nội tâm Lữ Sư Nam này có quỷ.




Giang Trần một đường cẩn thận từng li từng tí, vốn cho rằng sẽ có một hồi đại chiến, kết quả lại vượt quá dự liệu của hắn, thẳng đến hắn đi ra Vạn Thi Cốc, cũng không có gặp được bất luận tập kích gì.



Như thế lại để cho Giang Trần có chút chuẩn bị không kịp. Bất quá đã thoát khốn, Giang Trần tự nhiên sẽ không đi cân nhắc nhiều như vậy, án lấy địa đồ, tiếp tục đi tới hơn mười dặm, lúc này mới cởi bỏ ngũ giác của Hoàng Nhi.



Hoàng Nhi ung dung tỉnh dậy:



- Trần ca, chúng ta đang ở đâu?



Giang Trần chứng kiến tình hình của Hoàng Nhi, thần sắc lo lắng nói:



- Hoàng Nhi, tuy phong bế ngũ giác, nhưng vẫn có khí âm tà xâm lấn thức hải của ngươi. Xem ra, chúng ta phải sớm tìm được An Hồn Mộc, nếu không chỉ sợ không kịp.



Hoàng Nhi áy náy cười cười:



- Trần ca, để ngươi vất vả như vậy, Hoàng Nhi thật sự là băn khoăn.



Giang Trần ôn nhu nói:



- Ta và ngươi tầm đó, không cần nói cái này?



Phóng nhãn nhìn tới, phía trước là một mảnh bằng phẳng, thảo nguyên bao la bát ngát. Xa xa nhìn lại, như là thiên màn.



- Qua thảo nguyên này, sẽ có một rừng rậm Nguyên Thủy. Căn cứ Hà Hồng Thụ thuyết pháp, An Hồn Mộc ở trong rừng rậm Nguyên Thủy.



Giang Trần nhìn địa đồ, nói với Hoàng Nhi:



- Chúng ta đi.



Trong nội tâm Giang Trần cũng cảm thấy kỳ quái, dùng tu vi của Hà Hồng Thụ, sao có thể từ Vạn Thi Cốc thuận lợi thông hành? Chẳng lẽ khi đó, Ma tộc ở Vạn Thi Cốc, còn không có thức tỉnh hay sao?