Độc Tôn Tam Giới
Chương 150 : Tuyên Bàn tử tao ngộ hiếm thấy
Ngày đăng: 06:53 19/04/20
Ngày hôm sau, chư hầu truyền nhân ở lại trong vô tận địa quật, cũng cơ bản rút lui. Giang Trần còn không có tìm được bất luận manh mối gì.
- Chẳng lẽ nói, bọn hắn không có chết? Đã đi ra ngoài?
Giang Trần không cam lòng, hắn quyết định, lại tìm một ngày. Nếu như ngày thứ ba vẫn không thu hoạch được gì, vậy thì ly khai vô tận địa quật.
Thời gian còn hai ba ngày, chạy trở về còn kịp!
Cũng ở ngày thứ ba, một con Kim Dực Kiếm Điểu tìm được một tia manh mối. Trong một đầm lầy ở tầng thứ hai, có khí tức người sống.
Giang Trần lập tức tiến đến, phát hiện trong đầm lầy này, vậy mà thật sự có một người sống. Hơn nửa thân thể đã bị vũng bùn cuốn vào, chỉ là người này gắt gao bắt lấy một dây rừng, lên không được, lui không xong, hôm nay tiến nhập trạng thái hôn mê, vậy mà hai tay vẫn chăm chú nắm chặt.
- Tuyên Bàn tử?
Lúc Giang Trần thấy rõ khuôn mặt người này, cũng ngây dại.
Vội vàng sai Kim Dực Kiếm Điểu cứu người.
Rất nhanh, Tuyên Bàn tử được kéo lên, vô cùng suy yếu. Giang Trần cho hắn một khỏa đan dược, lại ở trên người hắn xoa bóp một phen.
Tuyên Bàn tử từ từ tỉnh lại, bờ môi trắng bệch:
- Trần ca, ta... ta còn chưa chết sao?
- Mập mạp chết bầm, ta thật là nghĩ ngươi chết rồi. Ngươi có thấy Tiểu Nhạc không?
Giang Trần hỏi.
- Không có... Không thấy được. Con mẹ nó chứ, vừa tiến đến ngày thứ ba, liền lâm vào trong đầm lầy này, mỗi ngày hô, ngày ngày hô, lại không người nghe được thanh âm của ta?
Tuyên Bàn tử phàn nàn.
Phiến đầm lầy này, cực kỳ hoang vu, Tuyên Bàn tử hắn lại có thể đi đến địa phương quỷ quái này.
Trong nội tâm Giang Trần âm thầm may mắn, khá tốt Tuyên Bàn tử ngươi lâm vào đầm lầy này, bằng không thì thật đúng là có khả năng lành ít dữ nhiều.
- Ai, Trần ca, lần này huynh đệ ta xem như bại. Thanh Linh Châu, một cái cũng không có a. Con mẹ nó, ngay cả đầm lầy cũng khi dễ Bàn tử sao? Không phải là trọng tải nặng chút sao? Nhưng khinh công của ta cũng không tệ a. Làm sao lại rớt xuống chứ?
Tuyên Bàn tử tự giễu nói.
Giang Trần im lặng, liếc nhìn Tuyên Bàn tử, cười nói:
- Vậy còn do dự cái gì, lập tức đi ngay!
Tuyên Bàn tử vội nói.
- Không vội.
Giang Trần mỉm cười, trong miệng thì thầm vài câu thú ngữ, mười đầu Kim Dực Kiếm Điểu kia từ trong bụi cỏ bay vụt đến.
- Ta muốn về vương đô, cần nhờ cước lực của các ngươi.
Giang Trần phân phó.
An bài sáu con Kim Dực Kiếm Điểu, thay phiên chở hai người bọn họ. Bốn con Kim Dực Kiếm Điểu khác, phụ trách dẫn đầu đại quân Kiếm Điểu.
Giang Trần tự nhiên sẽ không đưa đại quân Kiếm Điểu đến vương đô, mà dàn xếp bọn chúng ở cách vương đô hơn mười dặm.
Hơn mười dặm, dùng tốc độ của Kiếm Điểu, chỉ là thời gian uống cạn chung trà.
Đã có nhóm đại quân phi hành này, lực lượng trong nội tâm Giang Trần đủ rất nhiều.
...
Mà trong vương đô, mấy ngày nay cũng nhấc lên sóng to gió lớn.
Lần này thí luyện, hao tổn vậy mà đạt đến ba thành, hơn 100 chư hầu truyền nhân thí luyện, đi ra, vậy mà chỉ có bảy tám mươi người.
Mà bảy tám mươi người này, có non nửa đều mang theo thương thế.
Mà tin đồn về Long Đằng Hầu truyền nhân thao túng trận đấu, càng là truyền khắp vương đô, chấn kinh toàn bộ Đông Phương Vương Quốc!
Nếu như nói trước kia Long Đằng Hầu cùng vương thất ở giữa giác trục, chỉ là tiến hành âm thầm. Như vậy thao túng trận đấu này, cơ hồ có thể nói là công nhiên khiêu khích quyền uy của vương thất rồi.
Tuy ở trong quy tắc Tiềm Long hội thử, không có loại thuyết pháp thao túng trận đấu này.
Thế nhưng mà, Long Đằng Hầu truyền nhân cử động như vậy, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, nói rõ chính là muốn áp bách chư hầu khác hướng bọn hắn đầu nhập vào.
Đây là kết bè kết cánh!
Một chư hầu, bắt đầu công nhiên kết đảng, đó chính là dấu hiệu tạo phản!