Độc Tôn Tam Giới

Chương 1506 : Diệt Tử Quang phân đà

Ngày đăng: 07:16 19/04/20


- Chào hỏi sao?



Thanh âm quỷ dị kia lần nữa vang lên, nhưng mà lại vang lên từ nơi khác.



- Nếu như chào hỏi từ sớm, chỉ sợ các ngươi đã sẽ sợ run a.



Thanh âm này giống như vang vọng từ nơi này một chút, nơi khác một chút, giống như xuất hiện ở vô số nơi. Khiến cho người ta có cảm giác là hư không có người, đang không ngừng thuấn di.



Sắc mặt môn chủ Truy Mệnh Ám môn phát lạnh, nói:



- Các hạ rốt cuộc là người phương nào? Đã tới thì cần gì phải giả thần giả quỷ như vậy?



- Giả thần giả quỷ không phải là năng khiếu của Truy Mệnh Ám môn các ngươi sao?



Thanh âm này giống như quanh quẩn trong đại sảnh, thế nhưng mà mặc cho mọi người tìm ra sao, đều không thấy được cụ thể người lên tiếng đang ở nơi nào.



Kể cả môn chủ Truy Mệnh Ám môn kia, thần thức triển khai toàn bộ cũng không có cách nào tìm ra sơ hở mảy may.



Trong lúc nhất thời trong lòng tên môn chủ này kinh hãi. Từ khi hắn gặp may mắn tới nay, thực lực bỗng đột nhiên tăng mạnh, dần dần khiến cho hắn có tính cách cao cao tại thượng.



Hắn cảm thấy ở loại địa bàn như liên minh thập lục quốc, căn bản không có tồn tại nào có thể uy hiếp được hắn. Huống chi sau lưng hắn còn có ngọn núi lớn là Cửu Dương Thiên Tông.



Mấy năm này phát triển thuận buồn xuôi gió, khiến cho hắn từ dưới đất đi lên mặt bàn, cũng khiến cho lòng hắn xảy ra biến hóa cực kỳ to lớn.



hiện tại đang ở địa bàn của hắn, mà hắn lại bị người ta trêu đùa như vậy, tự nhiên hắn giận tím mặt.



- Các hạ giả thần giả quỷ như vậy chẳng lẽ không coi Cửu Dương Thiên Tông chúng ta vào trong mắt sao?



Một câu Cửu Dương Thiên Tông, môn chủ Truy Mệnh ám môn này thực sự biết dựa thế.



Những người khác nghe được bốn chữ Cửu Dương Thiên Tông cũng giống như được ăn thuốc an thần, vốn thế cục có chút bối rối thoáng cái trở nên trầm tĩnh lại.



- Cửu Dương Thiên Tông sao? Nghe nói môn hạ chân truyền bị mất mạng vài người, mất mặt xấu hổ không chỉ một hai lần, đây là Cửu Dương Thiên Tông sao?



- Lớn mật.



Nghe thấy lời nói mạo phạm này, tất cả mọi người ở đây nhảy dựng lên.
Giang Trần quét mắt một vòng, những người còn lại chỉ được năm sáu ngươi, đều là một ít người tinh nhuệ nhất của Truy Mệnh ám môn và Tử Dương tông.



- Đối với các ngươi dường như đã không còn gì để nói.



Ngữ khí Giang Trần lạnh nhạt.



Môn chủ kia toàn thân phát lạnh:



- Đại nhân, người đồ sát phân đà Cửu Dương Thiên Tông, không sợ Cửu Dương Thiên Tông trả thù sao?



- Trí nhớ của ngươi không tốt lắm a. Dường như ta đã nói, ta sẽ tới Cửu Dương Thiên Tông mà.



Tên môn chủ kia u oán nói:



- Nếu như đại nhân có cừu oán với Cửu Dương Thiên Tông, không đến mức phải trút giận lên đám con sâu cái kiến nho nhỏ như chúng ta đó chứ?



- Con sâu cái kiến nho nhỏ?



Giang Trần nhẹ nhàng cười rộ lên:



- Truy Mệnh Ám môn các ngươi khi đuổi giết người khác có nghĩ người khác là con sâu cái kiến nho nhỏ hay không? Khi Tử Dương tông hoành hành bá đạo, có nghĩ tới những người bị các ngươi đồ sát là con sâu cái kiến nho nhỏ hay không?



Lời vừa nói ra những người kia đều cực kỳ ngạc nhiên.



- Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?



Môn chủ Truy Mệnh Ám môn cũng không hiểu ra, nhưng mà hắn lập tức nghĩ tới cái gì đó, nói:



- Ngươi... Ngươi là Giang ...



Giang Trần cười nhạt một tiếng, bàn tay chộp một cái, nắm người này vào trong tay, khiến cho hắn chỉ nói được một nửa tức thì im miệng lại.



- Chết đi.



Bàn tay Giang Trần khẽ vỗ, trực tiếp một chưởng chụp chết mấy con cá lọt lưới còn lại, lại nắm môn chủ Truy Mệnh Ám môn này vào trong tay.