Độc Tôn Tam Giới

Chương 1562 : Chém giết

Ngày đăng: 07:17 19/04/20


Thế nhưng mà đối mặt với một Chân Đan Vương như vậy, những võ giả này hiển nhiên đã hoàn toàn không còn dũng khí khiêu chiến.



- Thật là đáng sợ, đây mới là thực lực võ đạo chân thực của Chân Đan Vương sao?



- Không thể tưởng tượng nổi, trước kia ta chỉ cho rằng Chân Đan Vương là thiên tài võ đạo, không thể tưởng tượng được thiên phú võ đạo của Chân Đan Vương lại không thua thiên phú đan đạo một chút nào.



- Khó trách có thể trở thành lôi chủ ở lôi đài thứ nhất, trước kia có người còn tưởng rằng hắn ăn gian trong lúc tuyển chọn ở trận pháp, hiện tại coi như mất mặt a.



- Được rồi, trận khiêu chiến Chân Đan Vương ta quyết định nhận thua.



- Ta cũng bỏ quyền khiêu chiến.



- Không bỏ quyền mới là lạ, đi lên ăn ngược đãi sao?



Nguyên một đám võ giả ở khu lôi đài thứ nhất đều thở dài một hơi, tâm lý không phục hoàn toàn bị đè xuống. Dù sao đằng nào chả thua, còn không bằng thản nhiên chấp nhận sự thật thì hơn.



Trước mặt Chân Đan Vương cường đại như vậy, nhận thua cũng không mất mặt.



Phía xa xa, hai đại cao tầng của Cửu Dương Thiên Tông cũng giống như hóa đá. Bọn hắn một người là Thái Thượng trưởng lão, một người là Tuần Sát sứ thập nhị cấp, bất kỳ một ai, ở trong Cửu Dương Thiên Tông đều là tồn tại nhất đẳng.



Bọn hắn lần này không tiếc mạo hiểm, ngụy trang thành tán tu lẫn vào trong đám người là vì muốn nhìn Tiêu Bào Huy đối phó Giang Trần trên lôi đài.



Trong mắt bọn hắn, Chân Đan Vương này tuyệt đối là Giang Trần.



Hơn nữa lần này bọn hắn tới đây đã tính trước. Tiêu Bào Huy với tư cách là đỉnh cấp thiên tài bài danh thứ bảy trong thập đại chân truyền, ở trong đám người trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên Tông, người có thể thắng hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.



Giang Trần này cho dù có nghịch thiên, chẳng lẽ tuổi còn trẻ, thời gian quật khởi bất quá mới có mấy năm, mấy năm trước còn là một tiểu nhân vật Nguyên Cảnh, trong ngắn ngủi mấy năm chẳng lẽ có thể nghịch thiên sao?



Nhưng mà...



Giờ phút này kết quả trận chiến vừa rồi đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ.
Tin đồn này lan rộng ra khắp nơi, thế nhưng người trong cuộc chưa có ai mở miệng chứng minh.



Cho dù là đệ tử đại phiệt cũng thường xuyên nghe được tin này. Chỉ là ai cũng không dám nói chính xác. Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt với tư cách là tâm phúc của Khổng Tước đại đế, ít nhiều cũng biết một chút.



Bất quá loại chuyện này trước khi bệ hạ còn chưa tuyên bố, hắn cũng không dám nói loạn.



Lưu Hương công tử không nhịn được mà hỏi:



- Phiệt chủ, chẳng lẽ bệ hạ thực sự muốn lập Chân Đan Vương làm thiếu chủ? Chuyện này quá qua loa a.



Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cười quái dị, nói:



- Tin đồn ngoài đường ngươi cũng tin sao?



Lưu Hương công tử nói:



- Hiện tại rất nhiều người đều nói như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy không công bằng. Sau khi Phàn thiếu chủ vẫn lạc, đệ tử thế gia thuộc nhất mạch Khổng Tước đại đế như chúng ta đều xúc thế, muốn thông qua thi đấu võ tháp trổ hết tài năng, tiến vào trong mắt bệ hạ a.



- Người trẻ tuổi có suy nghĩ của người trẻ tuổi, có khát vọng cũng không tệ.



Phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cười ha hả.



Cơ Tam công tử lại cười nói:



- Lưu Hương, hẳn ngươi còn muốn cạnh tranh chức vị thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn a.



Lưu Hương công tử hừ nhẹ một tiếng nói:



- Những người tham dự thi đấu võ tháp ai mà không có mộng tưởng như vậy? Nếu như không có mộng tưởng thì còn gì là thú vị?