Độc Tôn Tam Giới
Chương 1614 : Tái ngộ màn nước lao tù (1)
Ngày đăng: 07:18 19/04/20
- Coi như hắn dối trá, thế nhưng không có bị bảy Đại Đế nhìn ra, kia là bản lĩnh của hắn. Trang Tiệp, biết sỉ sau đó dũng. Ngươi bị hắn đánh bại, liền lấy hắn là tấm gương học tập. Chỉ có như vậy, sau này ngươi mới có hi vọng đánh bại hắn, đạp hắn ở dưới chân.
Trang Mẫn nhìn đệ đệ tính cách có chút tùy tiện của mình, nghiêm túc giáo huấn vài câu.
- Ca, chuyện sau này sau này hãy nói. Ngày hôm nay, ngươi nhất định phải đại phát thần uy, đánh bại tiểu tử này.
Tâm tình của Trang Tiệp quả nhiên có chút kích động.
Trang Mẫn cau mày:
- Hắn dám một đường khiêu chiến tới đây, lại khiêu chiến ta. Người này chỉ sợ không đơn giản giống như ngươi nói.
- Quản hắn đơn giản hay phức tạp làm gì, ca ca là Hoàng Cảnh sơ kỳ. Là cường giả Hoàng Cảnh chân chính. Thiên phú của ngươi ở lĩnh vực lại cao như thế, ta cảm thấy trận chiến này sẽ là nghiền ép.
Trang Tiệp liếm liếm đầu lưỡi, vô cùng hưng phấn.
Hắn hận Chân Đan Vương đánh bại mình kia, hận hắn hại mình ngay cả Thiếu chủ bảng cũng vào không được.
Cho nên nhìn thấy hi vọng báo thù, thù dai như hắn, tự nhiên là không thể chờ đợi được nữa.
Thiếu chủ bảng đến mười hai người đứng đầu, mỗi một cái đều đột phá nửa bước Hoàng Cảnh, là thiên tài Hoàng Cảnh chân chính.
Trang Mẫn này, nghe tên có chút nữ tính, nhưng căn bản không hề có một chút nữ tính. Tâm tư kín đáo, đa mưu túc trí, hơn nữa thủ đoạn vô cùng cao minh, so với đệ đệ hắn Trang Tiệp, tự nhiên là mạnh hơn một bậc.
Hắn không giống Trang Tiệp, Trang Tiệp coi trận chiến này là cơ hội trả thù Chân Đan Vương. Mà Trang Mẫn, so với Trang Tiệp thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn không có bởi vì mình là thiên tài Hoàng Cảnh, liền mù quáng tự đại, cảm giác trận chiến này mình có thể thắng vững vàng.
Ngược lại, Trang Mẫn phi thường cẩn thận.
Từ khi đệ đệ Trang Tiệp bị khiêu chiến nốc ao, hắn liền lưu ý Chân Đan Vương này. Trang Mẫn quan tâm càng nhiều, càng cảm thấy Chân Đan Vương này thập phần thần bí.
Coi như mình là thiên tài Hoàng Cảnh, cũng tuyệt đối không thể khinh địch.
- Ngươi là người hạ vị khiêu chiến thượng vị, ta trước nhường ngươi ba chiêu.
Không thể không nói, Trang Mẫn này rất biết nắm chắc chi tiết nhỏ, rất biết lợi dụng cơ hội.
Nhượng chiêu này nhìn như đơn giản, không chỉ biểu hiện ra khí độ thiên tài Hoàng Cảnh của hắn, gián tiếp còn nâng mình lên, đồng thời lại giẫm đối thủ xuống.
Giang Trần nghe vậy, lần thứ hai cười cười:
- Nhường? Ngươi cũng quá hẹp hòi đi, chỉ có ba chiêu. Nếu không như vậy, ta nhường ngươi mười chiêu, thế nào?
Giang Trần cũng không yếu thế, đối chọi gay gắt.
Sắc mặt Trang Mẫn chìm xuống, mày kiếm vẩy một cái:
- Ngươi xác định không phải đang nói mơ?
Giang Trần sang sảng nở nụ cười:
- Ta so với bất cứ lúc nào còn tỉnh táo. Động thủ đi, nói nhường ngươi mười chiêu là mười chiêu, bất quá tiền đề là ngươi có thể kiên trì được mười chiêu.
- Thật cuồng.
Coi như Trang Mẫn bình tĩnh đến đâu, trong mắt cũng hiện ra một tia lửa giận.
Bốn phía võ đài lặng lẽ, hiển nhiên, mấy chục vạn khán giả cũng nghe được lời nói này của Giang Trần. Trong lúc nhất thời không thể tin tưởng lỗ tai của mình.
Chân Đan Vương lại muốn nhường Trang Mẫn mười chiêu? Hơn nữa nghe còn không phải là khiêu khích miệng lưỡi đơn giản như vậy, xem ra, Chân Đan Vương là nói thật?
Mặc kệ có phải thật hay không, làm tức giận một thiên tài Hoàng Cảnh như vậy, điều này là cần dũng khí rất lớn a.