Độc Tôn Tam Giới
Chương 1693 : Đưa giọt huyết mạch Côn Bằng thứ nhất (1)
Ngày đăng: 07:19 19/04/20
Giang Trần nghe vậy cũng cảm thấy có chút đáng tiếc. Nhưng mà hắn cũng biết, dù sao thời gian Cơ Tam công tử luyện hóa máu Chân long quá ngắn, hơn nữa lực lượng huyết mạch của Long Tiểu Huyền cũng không có tới trạng thái đỉnh phong. Long Tiểu Huyền hiện tại chỉ là một đầu ấu long, huyết mạch của nó tuy rằng tinh thuần, thế nhưng lực tạo hóa của huyết mạch còn không có cách nào so sánh với Chân long ở trạng thái đỉnh phong.
Nhưng mà Cơ Tam công tử có thể đi tới tấm Lưu Ly bia thứ chín, đã có thành tựu không tầm thường rồi.
Ít nhất những thiên tài trong Thiếu chủ bảng đem ra so sánh với hắn hoàn toàn không đặt nổi lên mặt bàn.
Lúc này ngay cả Thương Hải đại đế kia cũng cười đi tới:
- Chân hiền chất, chinh phục tấm Lưu Ly bia thứ chín. Không biết hiền chất thu được truyền thừa thế nào trong Lưu Ly vương tháp?
Những đại đế khác cũng đi tới, tất cả mọi người đều hết sức tò mò, muốn từ trong miệng Giang Trần thu được một ít đáp án.
Hiển nhiên mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về Lưu Ly vương tháp. Đều muốn biết sau chín tấm Lưu Ly bia có đại tạo hóa gì.
Khổng Tước đại đế khoát tay nói:
- Con người ai cũng có tạo hóa, không cần nghe ngóng.
Một câu khí phách mười phần này lại khiến cho tất cả lòng hiếu kỳ của mọi người bị đẩy ngược trở lại.
Giang Trần khẽ than một tiếng:
- Sau chín tấm Lưu Ly bia ta đạt được tư các trùng kích Thiên Vị phù chiếu, đáng tiếc cuối cùng thất bại trong gang tấc. Trừ đạt được một ít rèn luyện và ma luyện ra, truyền thừa thực chất cũng không có nửa điểm nào.
Giang Trần cũng không muốn bị người ta nhớ thương, cho nên mới nói xạo.
Đương nhiên đây là một lời nói xạo thiện ý. Tất cả mọi người đã cho rằng Thiên Vị phù chiếu và Thiên Vị xá lợi là hạch tâm của Lưu Ly vương tháp, như vậy hắn nói dối như vậy, tin rằng tất cả mọi người nhất định sẽ tin tưởng.
Cũng không phải bản thân hắn có gì ngấp nghé Lưu Ly vương tháp. Chỉ là hắn không cam lòng, không cam lòng để cho Giang Trần đi vào rồi lại đi ra mà không có thu hoạch được gì.
Hắn cảm thấy dùng phúc duyên và số mệnh của Giang Trần, nhất định không phải là không có một chút thu hoạch nào.
Có lời thề tâm ma trên người, tự nhiên Giang Trần không thể nói ra chuyện Lục cung truyền thừa, hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Bệ hạ, mấu chốt của lần này chính là được rèn luyện. Cũng có một ít thu hoạch. Nhưng mà Thiên Vị phù chiếu và Thiên Vị xá lợi, vãn bối quả thực chưa từng suy nghĩ qua.
Giang Trần cố ý đem chủ đề dẫn tới hai vật này.
Khổng Tước đại đế khẽ than một tiếng:
- Thiên Vị phù chiếu và Thiên Vị xá lợi a. Tất cả mọi người đều cảm thấy đây là truyền thừa cuối cùng của Lưu Ly vương tháp, thế nhưng mà từ trước tới nơi bổn đế luôn minh tưởng về Lưu Ly vương tháp, cảm thấy hai vật này chưa hẳn đã là truyền thừa cuối cùng của Lưu Ly vương tháp.
Giang Trần nghe vậy, trong lòng khẽ động.
Khổng Tước đại đế này thậm chí lại có lực tham ngộ mạnh như vậy sao? Nếu như không phải Giang Trần biết được chân tướng từ trong miệng Thiên Côn thượng nhân, chỉ sợ hắn cũng cảm thấy hai vật này chính là truyền thừa cuối cùng của Lưu Ly vương tháp.
Khổng Tước đại đế hoàn toàn không biết gì về chân tướng, chỉ bằng lực tham ngộ đã mạnh mẽ như vậy, quả thực khiến cho Giang Trần thấy mà giật mình.
Nhưng mà loại chuyện này tự nhiên Giang Trần không thể phụ họa.
Hắn chỉ nói:
- Lưu Ly vương tháp quá lớn, tiểu tử tiến lên, cũng chỉ dừng lại trong bí cảnh truyền thừa. Bí cảnh chiến đấu và bí cảnh mạo hiểm, đều không có thời gian đi vào một chút nào.