Độc Tôn Tam Giới
Chương 1699 : Cảnh cáo
Ngày đăng: 07:19 19/04/20
Dù sao Vạn Tượng Cương Vực bất quá chỉ là một hạ vực, bản thân chính là nơi xa xôi, luận trình độ phồn hoa, tầm mắt, hiển nhiên đều không bằng Lưu Ly vương thành.
Lưu Ly vương thành là địa phương thế nào? Cho dù là ở cả bát vực cũng là một trong những khu vực hạch tâm.
Cho nên những người sống sót của Đan Kiền Cung này, dưới khoảng thời gian khoái hoạt kia, tinh thần ý chí trong một ít người này bắt đầu sa sút. Có tâm tính có cũng được mà không cũng không sao.
Ánh mắt Giang Trần đảo qua đám đệ tử Đan Kiền Cung, thản nhiên nói:
- Tam Hỏa, ngươi quản lý Thái Uyên các rất tốt.
Thân Tam Hỏa nghe thấy Giang Trần nói vậy, tuy rằng đối phương đang tán dương hắn, thế nhưng trong lòng hắn lại thắt lại, trên trán có mồ hôi toát ra.
- Sư huynh, Tam Hỏa thực sự đã dùng hết toàn lực, bất quá tư chất kém cỏi, còn cách kỳ vọng của sư huynh một đoạn khoảng cách a.
Ngữ khí của Thân Tam Hỏa có chút khẩn trương.
Trước mắt Giang Trần hắn không có cách nào không khẩn trương được. Trước kia khi còn ở Đan Hà cốc của Đan Kiền Cung, Giang Trần chỉ là sư huynh đệ đồng môn, tự nhiên hắn không sợ.
Hiện tại Giang Trần đối với hắn mà nói, không chỉ đơn thuần là ân nhân cứu mạng đơn giản. Người ta bây giờ là chủ Khổng Tước thánh sơn, là chưởng khống giả tương lai của Lưu Ly vương thành.
Ngữ khí Giang Trần lạnh nhạt:
Giang Trần khẽ gật đầu nói:
- Hôm nay cũng không phải ta muốn trách móc nặng nề các ngươi, ta chỉ muốn cảnh cáo các ngươi. Căn cơ các ngươi đều ở Đan Kiền Cung. Không quản các ngươi vui sướng dường nào ở Lưu Ly vương thành, hiện tại các ngươi cũng chỉ là đám lục bình không rễ, là lá cây phiêu đãng. Chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi tan các ngươi.
- Âu Dương Siêu, năm đó khi ngươi còn ở Đan Kiền Cung, không phải tâm khí cao lắm sao? Năm đó không phải ngươi muốn cướp đoạt danh ngạch đan đấu Huyễn Ba sơn với ta sao? Hôm nay chút tâm khí của ngươi đó còn không? Khi tông môn cần ngươi kiến công lập nghiệp, tâm huyết ngươi có còn không?
Ánh mắt thâm thúy của Giang Trần nhìn chằm chằm vào Âu Dương Siêu.
Âu Dương Siêu này chính là cháu trai của trưởng lão Âu Dương Đức thảo mộc đường. Sau khi Đan Kiền Cung bị nghiền nát, Âu Dương Đức không biết tung tích, Âu Dương Siêu này thì còn sống.
Âu Dương Siêu cũng không phải là loại người không có tâm huyết, bị Giang Trần kích thích như vậy, khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nói:
- Giang sư huynh, huynh nói đúng, căn cơ chúng ta đều ở Đan Kiền Cung, hiện tại chúng ta là cây không có rễ. Nếu như chúng ta quên xuất thân của mình, quên lai lịch của mình. Vậy thì cuộc đời chúng ta cũng chỉ làm kẻ tầm thường, dựa vào sư huynh bảo hộ mà sống sót qua ngày. So với thế Âu Dương Siêu ta muốn kiến công lập nghiệp hơn.
Thanh âm của Âu Dương Siêu này rất lớn, tâm tình rất là kích động. Hiển nhiên tâm huyết của hắn không vì thời gian an nhàn dài mà bị cuốn trôi sạch sẽ.
- Tốt, tốt, đây mới là đệ tử Đan Kiền Cung mà ta muốn nhìn thấy. Trùng kiến Đan Kiền Cung, chưa hẳn là các ngươi không xuất ra được bao nhiêu khí lực. Nhưng ít ra cũng phải cho ta thấy, trên người các ngươi còn có tâm huyết và dũng khí này hay không. Nếu không, ta nuôi đám người các ngươi làm gì? Dựa vào cái gì mà ta phải nuôi dưỡng các ngươi?