Độc Tôn Tam Giới

Chương 1703 : Phân công Lâm Yến Vũ (2)

Ngày đăng: 07:19 19/04/20


Lâm Yến Vũ là gia hỏa có ơn tất báo đáp, lời này hắn nói ra cũng phát ra từ đáy lòng.



- Tốt, con đã có lòng tin như vậy, vi sư cảm thấy vô cùng vui mừng. Nếu như con làm chuyện này tốt, ngày sau ta nhất định sẽ ban cho con một cọc tạo hóa trên phương diện đan đạo. Làm cho Kê Lang Đan Vương kia tương lai cũng chỉ có thể phủ phục cúng bái dưới chân con.



Nếu như là người khác nói lời này Lâm Yến Vũ nhất định sẽ xì mũi coi thường.



Bởi vì bản thân Đan Hỏa thành chính là thế lực đan đạo mạnh nhất bát vực. Mà Kê Lang Đan Vương lại là người nối nghiệp kiệt xuất nhất trong Đan Hỏa thành.



Ai có thể khiến cho hắn phủ phục dưới chân trên phương diện đan đạo? Không phải là nực cười sao?



Thế nhưng mà từ trong miệng sư tôn nói ra, Lâm Yến Vũ không có một chút nghi ngờ nào.



Mấy năm qua, Lâm Yến Vũ đã nhận thức đầy đủ nội tình phương diện đan đạo của sư tôn đáng sợ tới cỡ nào. Sư tôn truyền thụ cho hắn một ít đan phương, mặc kệ nhìn từ góc độ nào đều không thể bắt bẻ, đều khiến cho Lâm Yến Vũ mở rộng tầm mắt.



Giang Trần thuận tay ném một túi trữ vật cho Lâm Yến Vũ:



- Trong này có chút linh thạch cùng một ít linh dược, con cầm lấy, cần dùng cứ dùng. Không nên yêu thích những vật ngoài thân này. Dùng hết ta còn có.



Hoàng đế không thể để cho binh đói. Đã muốn dùng người tự nhiên phải cho người ta một ít ngon ngọt, cho một ít cổ vũ.



- Được rồi, Yến Vũ, con đi chuẩn bị một chút đi. Ta hy vọng mấy ngày sau sẽ xuất phát. Nhớ kỹ mọi thứ không nên miễn cưỡng. Bảo toàn bản thân là quan trọng nhất. Nếu như tính mạng mình mà không được đảm bảo, nhiệm vụ kia không có bất kỳ ý nghĩa nào. Ta hy vọng con không nên lấy thân mình đi mạo hiểm, an toàn là quan trọng nhất.



Tuy rằng Giang Trần rất hoài niệm Mộc Cao Kỳ, thế nhưng cũng không thể vì Mộc Cao Kỳ mà làm những người khác mất mạng.



Lâm Yến Vũ hiện tại là đệ tử của hắn, Mộc Cao Kỳ là sư đệ hắn, không ai hơn ai.



Cứu một mất một, loại mua bán này Giang Trần tuyệt đối sẽ không làm.
Giang Trần biết rõ Khổng Tước đại đế không phải là loại người có thể đơn giản làm thay đổi chủ ý, cũng biết Khổng Tước đại đế là người có ý thức trách nhiệm rất mạnh.



- Chuyện do người làm, bổn đế cũng chỉ có thể góp chút sức nhỏ. Có một số việc cũng nên có người đi làm.



Trong thanh âm của Khổng Tước đại đế ít nhiều cũng có chút thương cảm.



- Nhân tộc có thể mạnh mẽ sinh tồn từ thượng cổ tới nay, nhất định có đạo lý để cho nhân tộc ta tiếp tục sinh tồn. Bệ hạ là người mạnh mẽ, vô luận thế nào trước tiên cũng nên đảm bảo sự an toàn của bản thân mới được.



Giang Trần cũng chỉ có thể khuyên bảo như vậy.



- Được rồi, bổn đế tự có suy nghĩ của mình. Bổn đế chỉ đi điều tra phương hướng của Ma tộc. Chuyện lao vào chỗ chết, tự nhiên bổn đế sẽ không ngu xuẩn tới mức độ này.



Khổng Tước đại đế rất rõ ràng, mình còn có tác dụng, hắn còn sống tuyệt đối so với việc chết lừng lẫy còn có giá trị hơn.



Còn sống mới có hi vọng đối kháng Ma tộc.



Chết, cho dù chết lừng lẫy, đây cũng là chuyện vô bổ.



Cho nên Khổng Tước đại đế cũng không muốn làm ra vẻ thấy chết không sờn này. Hắn biết rõ nếu như Ma kiếp bộc phát, cuộc chiến với Ma tộc nhất định là cuộc chiến trường kỳ, tuyệt đối không phải là chuyện xong trong một sớm một chiều. Cũng không có khả năng một lần là xong.



Giang Trần cũng cười nói:



- Giữ lại núi xanh không lo không có củi đốt.