Độc Tôn Tam Giới
Chương 1711 : Rục rịch
Ngày đăng: 07:19 19/04/20
Đương nhiên thế lực cường đại trên Bát vực rất nhiều, trừ tám đại tông môn nhất phẩm ra, loại siêu cấp thế lực lớn như Đan Hỏa thành và Lưu Ly vương thành cũng có mấy nhà như vậy.
Cả bát vực, số lượng cường giả Đế cấp nếu như tính toán kỳ thực đều có thể tính ra được.
Bỏ những cường giả Đế cấp lánh đời không xuất hiện kia ra, cơ hồ tất cả cường giả Đế cấp của các thế lực lớn tụ họp lại một chỗ tuyệt đói không vượt qua hai trăm người.
Cho dù tăng thêm những cường giả không hỏi thế sự kia, còn có một ít lão ngoan đồng là cường giả Đế cấp tán tu ra, tổng số vô luận thế nào cũng không vượt quá ba trăm.
Bát vực to lớn tới như vậy, thế nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Về phần những trung vực khác, vậy thì càng không cần phải nói. Trung vực có thể có một cường giả Đế cấp đã vô cùng không tầm thường rồi.
Hỡn nữa tất cả cường giả Đế cấp của trung vực, bọn họ trên cơ bản đều là nhân vật cấp bậc lão tổ lánh đời không xuất hiện. Căn bản sẽ không đi tham dự những chuyện thế tục này.
Lấy Xích Đỉnh trung vực làm ví dụ, có cường giả Đế cấp hay không vẫn là một ẩn số.
Bởi vì đại đa số Trung vực, ấn tượng lưu lại trong mắt thế nhân, người mạnh nhất bất quá cũng chỉ là Hoàng cảnh đỉnh phong mà thôi.
Về phần Đế cấp, đều là nhân vật trong truyền thuyết. Rốt cuộc có cường giả Đế cấp hay không, người bình thường căn bản không nói rõ được.
Chỉ có khi trung vực gặp phải nguy cơ tồn vong, mới có thể nhìn ra được trung vực này có cường giả Đế cấp hay không mà thôi.
Có một ít thời điểm, thậm chí khi ở trong tình cảnh sinh tử, tồn vong cũng chưa chắc đã nhìn ra được.
Bởi vì tới một bước này như cường giả Đế cấp, bọn họ thậm chí còn quên đi chuyện thế tục. Bọn họ chỉ một lòng muốn cảm ngộ pháp tắc thiên địa, muốn đột phá cao hơn.
Đến tầng thứ như Đế cấp, trong suy nghĩ của mỗi một người, truy cầu của mỗi một người, tất cả đều không giống nhau. Thế nhưng có một chút giống nhau, đó là ai cũng không muốn buông tha cho việc cảm ngộ pháp tắc thiên địa.
Lúc Thương Hải đại đế nhìn thấy Tu La đại đế cũng không chút che dấu cảm xúc phiền muộn của mình:
- Bàn Long đại phiệt trở thành Bàn Long đại đế, vây cánh của Khổng Tước thánh sơn như hổ thêm cánh a.
Sắc mặt Tu La đại đế ngưng trọng:
- Thương Hải hiền đệ, Khổng Tước thánh sơn này rốt cuộc có ma lực gì? Tìm một thiếu chủ thần kỳ như vậy, ngay cả đại phiệt thủ hạ dưới tay cũng thần kỳ như thế?
Người so với người giận điên người.
Vương Đình đại phiệt năm đó hung hăng càn quấy, điệu cao thế nào? Cuối cùng vẫn bị kết cục cửa nát nhà tan.
Mà Bàn Long đại phiệt, đã sớm nghe nói qua dương thọ của Bàn Long phiệt chủ gần hết, sớm chiều khó giữ được. Kết quả nhiều năm trôi qua như vậy, người ta vẫn là đệ nhất đại phiệt. Hiện tại còn cố gắng hơn, biến hóa nhanh chóng, trở thành Bàn Long đại đế.
Loại biến hóa này quả thực khiến cho Tu La đại đế có cảm giác phiền muộn không nói nên lời.
Chẳng lẽ nói, số mệnh Khổng Tước thánh sơn thực sự vượng như vậy? Khổng Tước đại đế thống trị Lưu Ly vương thành mấy ngàn năm, cũng nên thay phiên, tới phiên Tu La đại đế hắn chứ?
Thế nhưng mà nhìn từ góc độ nào cũng thấy số mệnh Khổng Tước thánh sơn dường như vẫn rất mạnh. Chỉ sợ mấy ngàn năm tương lai sau đó, Khổng Tước thánh sơn vẫn nắm quyền Lưu Ly vương thành.
Tu La đại đế không cam lòng, dã tâm của hắn đã nẩy mầm từ lâu, bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ. Dã tâm giống như bông hoa vậy, một khi nở rộ, căn bản không có cách nào ngăn cản.
- Đạo huynh, không thể không nói trước, có khả năng chúng ta phải vận dụng một ít thủ đọan.
Trong mắt Thương Hải đại đế hiện lên vẻ sắc bén.