Độc Tôn Tam Giới
Chương 1757 : Vô Song đại đế chiếu cố (1)
Ngày đăng: 07:20 19/04/20
Nhìn qua bộ dáng ngưng trọng của những người này, Giang Trần cũng biết cái tên Vạn Uyên đảo đối v ới bọn họ mà nói, có lẽ có lực trùng kích rất lớn với nội tâm bọn họ.
Vô Song đại đế nhìn Giang Trần nói:
- Người trẻ tuổi, đừng lo lắng, ngươi cứ việc nói. Nếu như ngươi nói bừa, hiện tại cứ nói cho chúng ta biết. Bổn đế sẽ thay ngươi làm chủ, mọi người tuyệt đối không truy cứu. Nếu như là thực, mong tiểu huynh đệ nói rõ chi tiết một chút.
Ngữ khí của Vô Song đại đế vô cùng chân thành. Tính cách hắn làm người sòng phẳng, điểm này từ ánh mắt của hắn Giang Trần cũng có thể nhìn ra được.
- Vô Song đại đế, Cao phó điện chủ, Vạn Uyên đảo có tồn tại hay không, ta thấy dùng tu vi của các người cũng biết một hai. Ta có thể vô cùng chắc chắn nói cho các người biết, Vạn Uyên đảo tuyệt đối có tồn tại. Chỉ là người bình thường muốn đi vào trong đó, độ khó rất lớn.
Những lời này của Giang Trần không có bất kỳ giả dối nào.
Vô Song đại đế nheo mắt nhìn qua Giang Trần hồi lâu, mới gật gật đầu, khe khẽ thở dài nói:
- Quả nhiên, Thần Uyên đại lục quả nhiên có Vạn Uyên đảo. Như vậy mới hợp lý, như vậy mới hợp lý a.
Thanh Phượng Đan Vương và Vương Học Thông nhìn nhau, khó có thể ức chế được sự kích động trong mắt mình.
- Không thể tưởng tượng được, chuyện chỉ trong truyền thuyết này lại là thực. Thiệu huynh đệ, người Vạn Uyên đảo trong truyền thuyết không thể rời khỏi Vạn Uyên đảo đến nơi thế tục, ngươi lại...
Giang Trần cười nhạt:
- Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết. Có một ít tin đồn không thể tin là thực. Còn nữa, mặc dù Vạn Uyên đảo mặc dù cũng có quy định này, nhưng mà không phải mỗi người đều phải chấp hành một cách nghiêm túc. Trên thực tế những năm qua, có rất nhiều cường giả đã tới thế tục. Không đơn thuần là cương vực nhân loại, còn có địa bàn của các tộc khác. Cường giả Vạn Uyên đảo đều có giao thiệp. Chỉ là những thế lực thế tục căn bản không biết được hành tung của cường giả Vạn Uyên đảo mà thôi.
Vô Song đại đế đối với những lời này của Giang Trần lại tin tưởng không chút nghi ngờ:
- Vạn Uyên đảo với tư cách là địa phương trong truyền thuyết, nhất định cường đại hơn thế tục gấp mười lần. Tiểu huynh đệ, Vạn Uyên đảo này rốt cuộc làm sao mà có?
- Vạn Uyên đảo đã có từ rất lâu, ở thời kỳ thượng cổ, cường giả trên Thần Uyên đại lục chém giết Ma tộc, sau trận chiến đó một ít cường giả mang theo hậu duệ rời khỏi mảnh thổ địa này. Xuyên qua hải vực vô biên, tìm được phiến tịnh thổ là Vạn Uyên đảo. Sau đó cắm rễ ở đó, sinh sôi nảy nở. Từ thượng cổ tới nay không có chiến loạn. Không có xung đột, tạo nên Vạn Uyên đảo ngày hôm nay.
Những chi tiết này Giang Trần cũng căn cứ vào tư liệu mà hắn nắm giữ, kết luận ra.
Về phần Vạn Uyên đảo có phải như vậy hay không, hắn cũng không rõ. Nhưng xét tổng thế mà nói, cách nói này vô cùng hợp lý.
Chỉ là hắn không có đem chuyện đám cường giả thượng cổ chạy trốn tới Vạn Uyên đảo, nói đám người này là người nhu nhược, đào binh mà thôi. Dù sao hiện tại hắn cũng tự xưng là người Vạn Uyên đảo, cũng không thể nói lão tổ tông mình như vậy a.
Vì ngăn ngừa có vấn đề xảy ra, Giang Trần lại nói:
- Chư vị, chuyện Vạn Uyên đảo có thể nói ta đã nói hết. Những chuyện không thể thứ lỗi ta không nói được.
Tất cả đều là người thong minh, nghe Giang Trần nói vậy, mọi người đều biết hắn không muốn trả lời nhiều vấn đề như vậy.
Vô Song đại đế cười nói:
- Lão phu còn câu hỏi cuối cùng, cường giả của cương vực nhân loại chúng ta có thể đi tới Vạn Uyên đảo hay không?