Độc Tôn Tam Giới

Chương 177 : Không ai bì nổi 2

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


Trên mặt Long Cư Tuyết tràn ngập hận ý, đối với Từ Chấn nói:



- Từ sư huynh, Giang Trần này chỉ là một chư hầu đệ tử nho nhỏ, thủ đoạn khu điểu này, hẳn là thời điểm thí luyện ở vô tận địa quật ngẫu nhiên đạt được. Long Đằng Hầu phủ ta đối với Giang gia bọn họ hiểu rất ngọn nguồn, hắn tuyệt đối không có chỗ dựa gì!



Thực lực của Long Cư Tuyết bây giờ, là giết không được Giang Trần. Cho nên, nàng muốn mượn tay hai sư huynh này, chém giết Giang Trần.



Đồng thời vành mắt đỏ hồng, nhìn qua Dư Giới nói:



- Dư sư huynh, Giang Trần này giết cha ta, giết huynh trưởng ta, giết rất nhiều người Long gia ta. Chưa trừ diệt kẻ này, thế tất trở thành Tâm Ma của tiểu muội. Hôm nay tiểu muội là con gái yếu ớt không cha không anh, không chỗ nương tựa, toàn bộ nhờ sư huynh thay tiểu muội làm chủ rồi.



Long Cư Tuyết hành động rất cao, nói xong nước mắt liền chảy xuống, như lê hoa đái vũ, làm cho Dư Giới nhìn xem, nhịn không được muốn ôm bờ vai của nàng, nhẹ giọng an ủi một phen.



- Sư muội, ngươi yên tâm! Ở khu vực 16 quốc này, mặc kệ chỗ dựa của hắn là ai, không có tồn tại Tử Dương Tông chúng ta không thể trêu vào. Tiểu tử này giết cha anh ngươi, tương đương với giết người Tử Dương Tông ta. Hôm nay, ngu huynh thay ngươi làm chủ!



Dư Giới ngăn không nổi nước mắt mỹ nhân, vỗ lồng ngực hứa hẹn.



Nói xong, Dư Giới đạp mạnh bước chân, thân ảnh như có như không, phảng phất chỉ đạp một bước như vậy, liền đến trước Từ Chấn.



- Từ sư đệ, ngươi lui ra. Chuyện này, ta tiếp rồi!



Ngữ khí của Dư Giới lãnh ngạo, tuy cùng là đệ tử Tử Dương Tông, nhưng Dư Giới ở trước mặt Từ Chấn, có cảm giác về sự ưu việt rõ ràng.



Mặc dù Từ Chấn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thức thời lui xuống, thuận tiện vỗ một câu mã thí tâng bốc:



- Giết gà cần dùng đao mổ trâu sao? Dư sư huynh đã muốn giết tiểu tử này, liền giết a, có thể chết trong tay Dư sư huynh, cũng là phúc khí mà đời trước tiểu tử này tu luyện.



Dư Giới mặt không biểu tình, đối với Từ Chấn mã thí tâng bốc cũng không có phản ứng gì.



Mà là mắt lạnh giương lên, bắn ra hàn quang, nhìn Giang Trần ở cách mấy trăm mét nói:
- Cái này, chính là Giang Trần ta lựa chọn!



Giang Trần thét dài một tiếng, tất cả Kim Dực Kiếm Điểu trận địa sẵn sàng đón quân địch, phảng phất tâm hữu linh tê, đều hung hãn không sợ chết bay đến phía trước Giang Trần, xoay quanh, kết thành từng bức tường Kiếm Điểu!



- Giang Trần, ngươi cái này là muốn chết!



Dư Giới nhìn qua mũi tên nhanh như sao băng kia, nhưng vẫn không nhúc nhích, hai mắt tầm đó, lại có một đạo hỏa quang sáng tắt huyễn động.



Trong lúc đó, cánh tay Dư Giới nhấc lên, một đạo hàn quang hóa thành một bàn tay hư ảnh, xa xa nắm lấy mũi tên kia.



Két sát!



Thanh âm đứt gãy truyền ra, mũi tên hóa thành bột mịn, bay lả tả xuống đất.



Linh Đạo cường giả, tiện tay một kích, vậy mà đem mũi tên thiên chuy bách luyện nghiền áp thành tro!



- Giang Trần, hôm nay ngươi hẳn phải chết! Trên trời dưới đất, ai cũng không thể nào cứu được ngươi!



Dư Giới bước chân khẽ động, toàn thân thoáng như một đạo gợn sóng phiêu động, thực thực huyễn huyễn, hư hư thật thật, như liễu lắc nhẹ, lại như hoa lau bay loạn.



Chỉ thấy trong hư không tàn ảnh vô số, đột nhiên, trước mắt Giang Trần hiện lên một đạo ánh sáng màu xanh, sau một khắc, Dư Giới phảng phất phá vỡ không gian pháp tắc, đột nhiên hiện ra cách hắn 10m.



- Ta giết ngươi, một đầu ngón tay là được!



Thanh âm Dư Giới lạnh lùng, đầu ngón tay phải đâm ra, hàn quang bắn mạnh, phảng phất hàn tinh trên bầu trời nứt vỡ, bắn ra vầng sáng khiếp người.



Hàn khí bức người, như là bùa đòi mạng tới từ địa ngục, vậy mà gắt gao tập trung Giang Trần.