Độc Tôn Tam Giới

Chương 1780 : Thiên Thiền cổ viện

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


̀n cổ viện.



Dù sao hiện tại lợi ích của hắn và Vô Song đại đế buộc chặt một chỗ, Vô Song đại đế khát vọng Tùng Hạc đan, nhất định sẽ đứng cjanh hắn.



Lỗ trưởng lão đối với ý định này cũng không phản đối, hắn gật đầu nói:



- Không thành vấn đề, chỉ cần là giao dịch công bằng, Hạ Vũ Thiên Kiếm tông chúng ta tuyệt đối sẽ có thành ý.



- Ta cũng không có vấn đề gì.



Giang Trần thản nhiên nói.



Lỗ trưởng lão chắp tay nói:



- Nếu như vậy, lão Lỗ ta về chuẩn bị Thánh linh thạch. Mười lăm ức vạn Thánh linh thạch, quyền hạn của ta vẫn không đủ. Cho nên cần phải báo cáo một chút. Nhưng mà khi báo cáo,vấn đề tuyệt đối không lớn. Lúc quan trọng ta cũng có thể làm chủ. Nhưng mà số lượng lớn nhưu vậy, lão phu cũng phải đi gom góp lại.



- Ngươi cứ tùy ý, bất quá vẫn là câu nói kia. Vấn đề ta đã hoàn thành, ngươi phải trả năm ức vạn trước. Nếu không, ngươi đã làm trái với quy ước.



Giang Trần cũng không muốn xảy ra chuyện gà bay trứng vỡ, dã tràng xe cát.



Lỗ trưởng lão này vạn nhất chút nữa quỵt nợ, không phải hắn sẽ khổ cực không công một chuyến hay sao?



Lỗ trưởng lão cắn răng nói:



- Tốt, năm ức vạn giao cho ngươi trước. Ngươi đem đan phương nguyên vẹn cho ta.



Đây là nội dung giao dịch đầu tiên của bọn họ. Về phần luyện chế đan dược, thì là nội dung sau đó, sau đó mới nói tiếp.



Một tay giao tiền, một tay giao hàng.



Sau khi hoàng thành giao dịch, Lỗ trưởng lão kia cũng vội vàng rời khỏi Tịnh Phần điện, hiển nhiên vội vàng đi gom góp Thánh linh thạch, lại báo cáo với thượng cấp của mifinh.



Giang Trần đã thu được năm ức vạn Thánh linh thạch, cho nên hiện tại hắn cũng mặc kệ lão đầu kia có tới nữa hay không.



Cao Phó điện chủ nhìn thấy Lỗ trưởng lão rời khỏi, lại tới nơi, cười nói:




Giang Trần lơ đễnh, cười một tiếng nói:



- Vấn đề này, kim ngạch treo thưởng của các ngươi cũng không phải quá hào phóng. CHo nên ta bồi thường được. Vừa rồi vị Lỗ trưởng lão rời khỏi chỗ ta đã giao cho ta năm ức vạn.



Có tiền là có thể tùy hứng.



Giờ phút này, cảm giác mà Giang Trần tạo ra cho Hạ viện chủ chính là loại cảm giác này.



Hạ viện chủ hít sâu một hơi, nhíu mày hỏi:



- Ngươi xác định ngươi có thể hoàn thiện được trận đồ này?



- Nhắc tới cũng vừa vặn, ta đã từng đọc qua một ít mô hình trận đồ thượng cổ, mô hình trận đồ này ta vừa nhìn qua, nhưng lại có thể diễn giải chi tiết. QUả thực là một trận pháp vô cùng, vô cùng không tệ a.



Trong thanh âm của Giang Trần mang theo hương vị câu dẫn nồng đậm.



Hạ viện chủ im lặng, tại sao nàng không nhìn ra được ý đồ của Giang Trần cơ chứ?



- Thiệu lôi chủ, ngươi hỏi xâu xa như vậy có ý gì? Trận đồ này bất quá chỉ là trận đồ truyền thừa của Thiên Thiền cổ viện chúng ta. Đối với người ngoài mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa nào.



- Trận đồ truyền thừa của Thiên Thiền cổ viện các ngươi?



Giang Trần có chút bán tín bán nghi.



- Đúng vậy, trận đồ này chính là thứ truyền thừa nhiều thế hệ của Thiên Thiền cổ viện chúng ta. Chỉ tiếc từ trước tới nay, trận đồ này đã thất truyền nhiều năm.



Hạ viện chủ kia than nhẹ một tiếng, lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua Giang Trần:



- Thiệu lôi chủ ngươi nói, ngươi đã từng nhìn qua mô hình trận đồ này, bổn việc chủ vô cùng hoài nghi a.



Giang Trần không có đi theo mạch suy nghĩ của Hạ viện chủ này, mà bỗng nhiên nói:



- Ngươi nói đây là truyền thừa của Thiên Thiền cổ viện các ngươi, theo như ta được biết, trận đồ này thuộc về một đại tông môn dùng trận pháp lập tông. Chỉ tiếc tông môn thượng cổ kia oanh oanh liệt liệt, ở thời đại thượng cổ, sau khi chiến với Ma tộc một trận, toàn bộ tông đều chết trận.