Độc Tôn Tam Giới

Chương 1807 : Nảy sinh biến cố, tình độc độc nhất (1)

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


̉y sinh biến cố, tình độc độc nhất. (1)



Giang Trần cũng không thèm để ý, chỉ đáp lời Vô Song đại đế, lập tức đi vào bên trong.



Một nữ tử khuôn mặt có chút tiều tụy, nằm nghiêng ở trong ngực Vô Song đại đế, sắc mặt tiều tụy tới tái nhợt. Nhưng mà có thể nhìn ra được đây là mỹ nữ.



Chỉ là trên người có bệnh cùng vơi tuổi tác tàn phá, cho nên giờ phút này nữ tử này vô cùng tiều tụy. Có cảm giác như mỹ nhân tuổi xế chiều vậy.



- A Vận, đây là hảo huynh đệ mà ta nói.



Vô Song đại đế vẫy tay với Giang Trần:



- Lão đệ, mau tới đây. Đây là tẩu tử của ngươi.



- Tiểu đệ bái kiến tẩu tử.



Giang Trần tiến lên một bước, nói.



A Vận nhẹ nhàng cười cười:



- Tốt, tốt. Nhìn thấy người còn trẻ như ngươi ta đã nhớ tới bộ dáng hưng phấn, hào hùng của Vô Song năm đó. Ngươi biết không, năm đó ta bị bộ dáng đó của chàng chinh phục.



Vô Song đại đế nhếch miệng cười lớn:



- Nghe thấy chưa? Lão đệ, ngươi phải học tập lão ca một chút a. Ha ha ha, lúc trước người theo đuổi tẩu tử ngươi một đống lớn, thế nhưng mà lão ca ta giết từ thiên quân vạn mã, ôm mỹ nhân về nha



A Vận cười cười, vỗ vỗ bàn tay Vô Song đại đế nói:



- Chàng lại không biết xấu hổ, cũng không dạy bảo người trẻ tuổi điểm tốt lành gì mà lại nói như vậy.



Vô Song đại đế cười ha hả:



- Sao lại không dạy chứ? Ta dạy hắn nên hấp dẫn nữ hài tử thế nào, như thế nào mà kết giao đạo lữ, đây không phải là dạy hắn sao? Đây chính là chung thân đại sự nha.
Nụ cười này thoạt nhìn đang cười, thế nhưng lại có thêm chút phiền muộn.



- Khanh muội, mấy ngày nay hai huynh đệ chúng ta sẽ quấy rầy nơi này của muội một chút. Đợi sau khi tẩu tử muội khôi phục một chút, chúng ta sẽ đi Lưu Ly vương thành. Những ngày này quấy rầy muội rồi...



- Mạch đại ca, đều là người một nhà, sao lại nói lời khách khí như vậy?



Khanh phu nhân than nhẹ một tiếng:



- Đều ở đây đi, một mình muội cũng thấy cảm thấy trống vắng. Tiểu muội hận không thể bảo mọi người mỗi ngày đều ở nơi này, không rời đi mới tốt a.



- Ha ha, vậy quấy rầy muội rồi.



Vô Song đại đế cười nói.



- Mạch đại ca, Vận tỷ tỷ, hai người nghỉ ngơi đi. Tiểu muội đi chuẩn bị một chút, nơi này có chút đơn sơ, mong Chân huynh đệ không ghét bỏ.



Khanh phu nhân nói xong, lại khẽ cúi đầu với Giang Trần.



Giang Trần cười nhạt nói:



- Khanh phu nhân quá khách khí rồi.



Nhìn thân ảnh thanh nhã của Khanh phu nhân rời khỏi, trong lòng Giang Trần như có điều suy nghĩ. Không biết vì sao, Khanh phu nhân này chung quy vẫn khiến cho Giang Trần có một loại cảm giác nắm bắt không ra được.



Nếu như nói nàng có ác ý gì Giang Trần cũng không có cảm giác được. Thế nhưng mà đối với lời nói với hắn trước khi nàng ta rời khỏi đây, dường như có chút quá mức.



Một nữ nhân như vậy, có thể nhìn ra được, nàng đối với Vận phu nhân có cảm tình rất sâu. Đối với Mạch lão ca cũng vô cùng hoan nghênh.



Cho dù đối với người ngoài như hắn, cũng không có bao nhiêu ác ý.



Thế nhưng mà, vì sao nàng ta lại nói những lời kia?