Độc Tôn Tam Giới
Chương 1816 : Long Tiểu Huyền ra tay (1)
Ngày đăng: 07:21 19/04/20
Người của Tỉnh Tam gia chết trong khách điếm, đây chính là chuyện lớn bằng trời a. Tỉnh Tam gia giận dữ, cả Sương Nguyệt thành cũng phải run lên, chứ đừng nói là một khách điếm nho nhỏ như của hấn.
Chưởng quỹ này muốn trốn, hiện tại hắn không còn tâm tư đi xem náo nhiệt. Hắn đi thẳng tới cửa khách điếm, nói với tất cả tiểu nhị:
- Mau mau, tất cả mọi người lĩnh tiền công, giải tán ngay tại chỗ. Rời khỏi Sương Nguyệt thành, càng nhanh càng tốt.
Sắc mặt tên chưởng quỹ này trắng bệch, trực tiếp phát tiền công. Lúc này cũng mặc kệ bao nhiêu, phát lung tung một chút, sau đó thu thập châu báu, nữ trang, bỏ trốn mất dạng.
Đám tiểu nhị thấy chưởng quỹ đã đi, bọn họ còn không biết trời đã sụp xuống rồi hay sao? Cả đám sắc mặt trắng bệch, nhanh như chớp chạy đi.
Khách điếm lớn như vậy nói bỏ là bỏ.
- Ngươi... Tiểu tử ngươi dám giết người của Tỉnh tam gia?
Tên đại hán cường tráng kia vô cùng chấn động, nhìn qua bộ dáng của thủ hạ, vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Thiếu niên lãnh ngạo kia không có chút biểu hiện gì trên mặt, chỉ lạnh nhật nói:
- Tỉnh Tam gia là ai? Nói, các ngươi tới nơi này làm g ì? Nếu nói không rõ, các ngươi cũng đừng đi nữa.
Tên đại hán cường tráng kia lúc này toàn thân chấn động, tuy rằng hắn là Hoàng cảnh nhất trọng, tu vi so với hai đồng bạn cường hãn hơn không ít.
Thế nhưng mà bị ánh mắt của thiếu niên này nhinf chằm chằm vào, người không nhịn được mà sởn hết gai ốc lên.
Hắn rốt cuộc có chút hối hận, hối hận mình quá liều lĩnh. Nhìn thiếu niên lãnh ngạo này, dường như không phải làn người trẻ tuổi mà hắn muốn tìm a.
Nếu như quả thực vì tìm nhầm mà gây thù chuốc oán, tạo ra phiền phức lớn như vậy, vậy thì quá không đáng.
Thiếu niên này ngay cả Tỉnh Tam gia cũng không biết, tại sao lại là người trẻ tuổi kia được? Hơn nữa thiếu niên này nhìn thế nào cũng giống như là loại người coi trời bằng vung, bằng không màn ói, sao lại ở một địa phương lạ lẫm, nói giết người là giết người như vậy? Hơn nữa sau khi giết, một chút áp lực cũng không có. Bộ mặt vẫn lạnh lẽo, cứng đờ như cương thi vậy.
Không thể không nói, con người có đôi khi vô cùng ti tiện.
Chính thức đối mặt với người mà phải cúi đầu khom lưng với bọn họ, con mắt chưa chắc đã nhìn người ta một chút.
- Đúng vậy, ngươi biết hắn? Hắn lừa gạt một gốc Tiếu Bồ đề từ chỗ Tam gia chúng ta. Chẳng lẽ ngươi thực sự là đồng đảng của hắn?
Tên đại hán cường tráng kia biến sắc.
Thiếu niên kia nhếch miệng cười cười:
- Nói như vậy đúng rồi. Các ngươi không có tìm nhầm a.
Tên thiếu niên này tự nhiên chính là Long Tiểu Huyền sau khi biến hóa thành nhân loại. Hắn từ đầu còn có chút khó hiểu, thế nhưng sau khi biết rõ đám người này tới tìm Giang Trần, hắn lại cười lớn.
- Ngươi quả nhiên là đồng đảng của hắn.
Tên đại hán kia biến sắc.
- Các người tìm thấy hắn rồi định làm gì hắn?
Long Tiểu Huyền vẫn ung dung hỏi.
- Hừ, dám cả gan lừa gạt Tam gia, đó chính là tử tội.
Một tên ác nô kêu gào nói.
Vừa mới nói ra, tên đại hán cầm đầu quả thực muốn quỳ xuống, trong lòng thầm nghĩ, con mẹ ngươi sao nhiều chuyện như vậy? Lúc này sao tự nhiên lại cứng rắn như thế?
Đây chính là lúc kéo dài thời gian, đợi kéo dài qua khoảng thời gian này, đồng bạn sẽ chạy tới. Lúc đó muốn nói thế nào mà chẳng được. Cần gì phải nói những lời đó lúc này?
Tên thiếu niên lãnh n gạo kia nghe vậy cười hắc hắc, bỗng nhiên gật đầu nói:
- Tốt, nếu như là tử tội, vậy ta đây thay hắn làm tăng thêm mấy cái tử tội a.
Trong khi nói chuyện thiếu niên lãnh ngạo này bỗng nhiên giống như quỷ mị xuất động, cả thân thể bỗng nhiên không ngừng lắc lư, quanh thân thể tức thì có mây mù nhàn nhạt.