Độc Tôn Tam Giới
Chương 1822 : Long huynh càng ngày càng rắm thí (2)
Ngày đăng: 07:21 19/04/20
̀ng ngày càng rắm thí. (2)
Long Tiểu Huyền nhìn thấy Giang Trần ôm một đầu linh thú trở lại, hai mắt tỏa sáng:
- Đây là hậu duệ Thái Tuế Bạch Hổ mà ngươi nói sao?
- Long huynh, ta biết rõ long tranh hổ đấu, long hổ không thể tương dung, nhưng mà nó mới là một đầu ấu thú, ngươi không cần có địch ý mạnh như vậy nha.
Long Tiểu Huyền cười quá dị:
- Ngươi nhìn thấy địch ý của ta ở chỗ nào thế? Ta chỉ muốn biết, tiểu gia hỏa này thực sự là huyết mạch của Thái Tuế Bạch Hổ hay không mà thôi. Nếu như là đúng, sẽ vô cùng thú vị.
- Thú vị cái gì?
Vẻ mặt Giang Trần đề phòng.
- Đợi nó lớn lên, ta mới có một đối thủ chính thức để đọ sức a.
Long Tiểu Huyền kiêu ngạo nói:
- Đợi trí nhớ truyền thừa và lực lượng huyết mạch của ta hoàn toàn thức tỉnh. Trần thiếu ngươi cũng phải đứng sang bên cạnh. Đến lúc đó thực lực của ta siêu quần, chẳng phải sẽ rất là tịch mịch sao?
Giang Trần dở khóc dở cười:
- Long huynh, ta phát hiện ra một đoạn thời gian huynh không đi ra, dường như đã tự kỷ hơn rất nhiều. Chẳng lẽ truyền thống tự kỷ của long tộc các ngươi rốt cuộc cũng khôi phục sao?
Chân Long nhất tộc kiêu ngạo, tự kỷ, đây là tính cách của riêng LOng tộc. Long tộc chẳng những kiêu ngạo, mầ còn đặc biệt rắm thí, các loại....
Nói Thần Uyên đại lục này là vị diện thế tục bình thường, thế nhưng nơi này lại thường xuyên xuất hiện nhiều đồ vật mà khiến cho bản thân Giang Trần không thể tưởng tượng nổi. Hoàn toàn là siêu việt trình độ của vị diện thế tục.
- Trần thiếu, nói thực, ngươi nắm chắc bao nhiêu thành nó là huyết mạch Thái Tuế Bạch Hổ?
Long Tiểu Huyền dường như so với Giang Trần còn quan tâm tới đầu ấu thú này hơn.
- Nắm chắc mười thành nhất định là không có. Thế nhưng nắm chắc tới tám chín thành là có. Nhưng mà có vẫn là ấu thú, hiện tại một phần trí nhớ truyền thừa cũng không có thức tỉnh, huyết mạch cũng hoàn toàn chưa tiến hóa. Nhưng mà từ tính tình và khí chất trời sinh của nó xem ra, tuyệt đối không phải là thứ ngu xuẩn như Thôn Vân Hổ kia.
- Đầu ấu thú này quả thực khí chất có chút bất đồng.
Long Tiểu Huyền đứng trước mặt đầu ấu thú này, bỗng nhiên thúc dục một ít long uy.
Đầu ấu thú này vốn có chút lười biếng, đột nhiên biến đổi, chuyển thành vẻ đề phòng và cảnh giác. Sau đó ria hai bên mép dựng đứng lên. Bày ra tư thế hiếu chiến, gắt gao nhìn chằm chằm vào Long Tiểu Huyền, bộ dáng không hề nhân nhượng một chút nào.
- Tiểu gia hỏa, Long gia gia của ngươi đứng đây, ngươi có phục hay không?
Long Tiểu Huyền cười một tiếng quái dị.
Giang Trần biết rõ Long Tiểu Huyền cố ý kích thích đầu ấu thú này, cho nên hắn cũng không ngăn cản. Hắn cũng muốn nhìn một chút, rốt cuộc đầu ấu thù này khi đối mặt với long uy của Long Tiểu Huyền sẽ có phản ứng như thế nào.
Nếu như là Thôn Vân Hổ, chỉ sợ toàn thân đã sớm phát run vì sợ hãi.
Nhìn đầu ấu thú này, tuy rằng đầu không lớn, thế nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại hiện lên vẻ hiếu chiến cực kỳ, nhanh nhẹn, dũng mãnh, bất khuất, hiển nhiên là không có ý định thỏa hiệp.
Cũng may Long Tiểu Huyền cũng không phải thực sự muốn dùng Long uy trấn áp nó.