Độc Tôn Tam Giới
Chương 1830 : Khiêu khích là một việc làm cần có kỹ thuật
Ngày đăng: 07:21 19/04/20
- Tiểu tử, ta thấy ngươi điên rồi. Đồ mà Vẫn Thiên hội chúng ta nuốt vào, còn chưa có thói quen lại nhổ ra ngoài. Huống hồ, tên đồng bọn của các ngươi xúc phạm quy củ của Vẫn Thiên hội chúng ta, chết chưa hết tội. Đừng nói là năm ức vạn Thánh linh thạch, cho dù có mười ức, hai mươi ức, cũng không đủ để chuộc lại lỗi lầm của hắn.
Kha trưởng lão nói.
- Kha trưởng lão, tuy rằng ta không biết ngươi lấy tự tin từ đâu. Nhưng mà có chuyện ta cũng muốn cho ngươi biết một chút. Kỳ thực ta đã sớm biết ngươi sẽ không giao người như vậy. Năm ức vạn kia, bất quá chỉ là ta cố ý bảo hắn đưa cho ngươi mà thôi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Kha trưởng lão sững sờ, lập tức cười lớn:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy lão phu sẽ tin sao? Ngươi nói như vậy là muốn làm lòng ngươi đỡ xót hơn thôi đúng không? Hahahaha....
Giang Trần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngây ngốc nhìn qua Kha trưởng lão, lại nói:
- Ngươi không nuốt linh thạch của chúng ta, làm sao chúng ta có cơ hội phù hợp để trở mặt cơ chứ?
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Kha trưởng lão sững sờ, ngay cả bản thân Vô Song đại đế cũng thất thần. Mà Long Tiểu Huyền thì dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Giang Trần.
Bọn họ đều nhìn ra, dường như Giang Trần quả thực không nói đùa.
Long Tiểu Huyền không khỏi cười rộ lên:
- Tốt. Ta đang nói tại sao ngươi lại bỗng nhiên tốt tính như vậy. Hóa ra tiểu tử nhà ngươi còn âm hiểm hơn ta a.
Phương thức bới móc của Long Tiểu Huyền quá mức lộ liễu, mà phương phức của Giang Trần lại tương đối có kỹ thuật hơn. Tìm người gây phiền toái, có lấy cơ hợp lý hay không cũng là chuyện vô cùng quan trọng.
Dù sau đó có náo loạn lớn, có cái cớ như vậy, nhất định sẽ chiếm ưu thế.
Kha trưởng lão đang dương dương đắc ý, lúc này biểu lộ trên mặt ngưng trọng. Hắn ý thức được dường như mình đã bị đối phương tính toán.
Cho dù đối mặt với Hoàng cảnh trung giia, hắn cũng hoàn toàn có thể lấy cứng chọi cứng, thậm chí còn có thể chiếm thế thượng phong.
Về phần dưới Hoàng cảnh trung giai, tuyệt đối là tồn tại nghiền nát tất cả.
Giờ phút này hắn đang thỏa thích nghiền nát đám cao tầng của Vẫn Thiên hội.
Nhắc tới cao tầng Vẫn Thiên hội, kỳ thực thực lực không kém. Huống chi còn có rất nhiều võ giả cấp bậc thấp lẫn lộn.
Chỉ là võ giả thực lực hơi thấp một chút, ngay cả tư cách gia nhập vòng chiến cũng không có. Một khi tới gần bị long cương đáng sợ của Long Tiểu Huyền bức ra bên ngoài.
Tu vi hơn yếu một chút, bị Long cương chấn động, miệng phun ra máu tại chỗ.
Bởi như vậy Giang Trần cũng chỉ có ra vẻ đánh đấm cho có chút khí thế. Thực lực một thân căn bản không có không gian phát huy.
Giang Trần cũng mừng rỡ, không phải là hắn không có thực lực chiến đấu. Mà hắn cảm thấy, có thể không sử dụng thực lực của mình thì không nên sử dụng. Tránh bị người ta nhìn ra mánh khóe.
Long Tiểu Huyền đã thiện chiến như vậy, vậy để cho Long Tiểu Huyền ra sức nhiều hơn một chút. Dù sao gia hỏa hiếu chiến này nghẹn khuất đã lâu.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, Kha trưởng lão kia ứa mồ hôi lạnh. Thính lực của hắn rất tốt, tự nhiên có thể phân biệt rõ tiếng kêu thảm thiết là từ miệng ai mà ra.
Nghe thấy những thanh âm này, không ngờ đều là những thanh âm mà hắn quen thuộc. Không thể nghi ngờ, những người kêu la thảm thiết chính là đồng đảng Vẫn Thiên hội của hắn. Về phần hai người trẻ tuổi kia lúc này đang giống như mãnh hổ tiến vào bầy cừu, đại sát tứ phương.
Tình cảnh này khiến cho trong lòng Kha trưởng lão rung động không thôi. Hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, những tưởng miếng thịt béo tự dâng tới cửa lại là thứ khó nhằn như vậy.
Vốn cho là đối thủ, thế nhưng người ta ngay từ đầu đã định ăn tươi bọn họ.
Trong lúc nhất thời Kha trưởng lão hối hận, sợ hãi, đồng thời lại chờ đợi đám người hội chủ mau chóng trở về sớm hơn.