Độc Tôn Tam Giới

Chương 1832 : Không phục lại đánh (2)

Ngày đăng: 07:21 19/04/20


Mà Kha trưởng lão dưới áp lực nặng nề đã gần như sụp đổ.



- Bằng hữu.



Kha trưởng lão khổ sở nói:



- Vẫn Thiên hội chúng ta lần này có mắt không tròng. Làm người nên lưu một đường, ngày sau dễ gặp mặt nói chuyện. Linh thạch ta nguyện hoàn trả, mong bằng hữu giơ cao đánh khẽ.



Kha trưởng lão không muốn chịu thua, thế nhưng mà dưới loại hình thức này, hắn không muốn phục cũng không được.



Vô Song đại đế nhẹ nhàng nói:



- Ngươi đừng nói với ta, việc này không phải do ta làm chủ. Ngươi muốn trách thì trách mắt mình không đủ sáng. Người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội cũng không rõ ràng. Chuyện này cũng khó trách, xưa nay các ngươi quen ăn cơm chùa, thói quen xấu không dễ sửa a.



Đối với loại người như Kha trưởng lão, hắn chưa tới mức gọi là chán ghét, thế nhưng cũng tuyệt không thể coi là ưa thích. Chỉ là loại người này ở cương vực nhân loại khắp nơi đều có.



Giết một người không nhiều, cũng không thiếu một.



Kha trưởng lão ứa mồ hôi lạnh, nghe những lời này trong lòng hắn lạnh lẽo. Cường giả mạnh như vậy mà còn làm trợ thủ cho hai người trẻ tuổi kia? Vậy hai người trẻ tuổi kia rốt cuộc có địa vị gì?



Kha trưởng lão tuy rằng sợ hãi, thế nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói.



- Nhị vị, nhị vị. Kha mỗ có mắt không tròng. Chỉ cần nhị vị dừng tay, Kha mỗ nguyện ý bồi thường tổn thất gấp đôi cho nhị vị.



Giang Trần cười hắc hắc, nhìn Long Tiểu Huyền:



Dường như Long Tiểu Huyền còn chưa thỏa mãn, nói:



- Ngươi không giống như người biết bồi thường gấp đôi a.



Kỳ thực Giang Trần cũng không muốn chấm dứt như vậy. Không có náo loạn tới lúc tìm thấy người, hắn cũng không muốn thu binh.



- Họ Kha kia, ngươi ngốc thật hay là giả ngu?



Giang Trần lạnh lùng nói:



- Chúng ta tới tìm người, ngươi bồi thường gấp đôi làm gì? Có phải cảm thấy mình rất có tiền đúng không?




Giang Trần lạnh nhạt nói:



- Đây vẫn là lời nói nhảm.



Trên mặt Kha trưởng lão có chút khó nhịn, chỉ là vẫn cố nén lửa giận, gật đầu nói:



- Đồng đảng của Lưu Chấn này vi phạm lệnh cấm của Tà Nguyệt Thượng vực. Phạm vào tử tội, cho nên hắn đã sớm bị người Nguyệt Thần giáo mang đi. Vẫn Thiên hội chúng ta cho dù muốn đòi người cũng không lấy ra được.



- Lệnh cấm? Lệnh cấm gì? Chỉ là một tán tu Nguyên Cảnh, có thể khiến cho loại tông môn nhất phẩm như Nguyệt Thần giáo kinh động hay sao? Ngươi xác định không phải nói đùa đấy chứ?



Giang Trần trầm giọng, ngữ khí bất thiện hỏi.



- Không không, chuyện này là ngoại lệ. Bất kể là Nguyên Cảnh hay là Thánh Cảnh, thậm chí là Hoàng cảnh. Người vi phạm lệnh cấm này, đều bị đối xử như nhau.



Kha trưởng lão vội vàng giải thích.



- Ta cũng có chút hiếu kỳ, đây là lệnh cấm gì?



Giang Trần lạnh lùng nói.



- Bằng hữu, nếu như là lệnh cấm, Kha mỗ thực sự không tiện nói ra.



Kha trưởng lão muốn trốn tránh.



Giang Trần gật đầu, nói với Long Tiểu Huyền:



- Xem ra bọn họ còn muốn tiếp tục đánh.



Kha trưởng lão biến sắc, nói:



- Chậm đã, chậm đãi. Xin chư vị nghe Kha mỗ nói một lời.



Giang Trần lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Kha trưởng lão, nói:



- Đây là cơ hội cuối cùng.