Độc Tôn Tam Giới

Chương 1898 : Lưu Chấn ủy khuất (1)

Ngày đăng: 07:23 19/04/20


Cơ hồ là trong vòng một đêm, Lưu Chấn trở nên hai bàn tay trắng.



Điền sản ruộng đất, sản nghiệp các nơi, trong vòng một đêm toàn bộ biến thành của người ta.



Lưu Chấn cơ hồ điên rồi, điên cuồng mà tìm nữ nhân kia, muốn tìm nàng hỏi đến tột cùng. Thật vất vả tìm được, kết quả lại bị đánh cho giày vò.



Nếu không phải người vây xem quá nhiều, Lưu Chấn đã sớm là một vong hồn ở ven đường rồi.



Mang theo chuyện cũ như vậy, Lưu Chấn đi ra địa phương để cho hắn thương tâm kia, lưu lạc giang hồ, thành một tán tu thè lưỡi ra liếm huyết trên lưỡi đao.



Thiên phú võ đạo của Lưu Chấn, coi như là trung đẳng. Nhưng mà ở Chu Đường đại quốc, loại thiên phú như hắn vừa nắm một bó to. Hơn nữa mất đi tài sản, Lưu Chấn thoáng cái không có tài nguyên tu luyện, tu vi tiến bộ cũng chậm lại.



Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, hắn ở Nguyên cảnh, cơ hồ không có gì tăng lên.



Thời điểm mới quen Giang Phong, tu vi của Lưu Chấn mạnh hơn Giang Phong không ít. Hiện tại hắn đã bị Nguyên cảnh lục trọng Giang Phong bỏ qua rồi.



Hôm nay Giang Phong đã sắp trùng kích Nguyên cảnh thất trọng Thiên Nguyên cảnh.



Lưu Chấn mới là Nguyên cảnh tam trọng, khó khăn lắm mới có tư cách trùng kích Địa Nguyên cảnh mà thôi.



Lưu Chấn sẽ không ghen ghét Giang Phong. Hắn hâm mộ Giang Phong có một hảo nhi tử, cũng may mắn mình kết bạn Giang Phong huynh trưởng, để cho nhân sinh nghèo rớt mùng tơi của mình, rốt cục xuất hiện chuyển cơ.



Vốn, Lưu Chấn đã chậm rãi quên đoạn trì nhớ đau xót kia. Nhưng thời điểm hắn cách cố thổ càng ngày càng gần, cái đau nhức tê tâm liệt phế kia, lại một lần nữa tập kích tới.



Chuyện cũ thương tâm này, cũng không có nhạt, chỉ là bị hắn giấu ở sâu trong nội tâm. Thời điểm hắn tiếp cận cố hương, chuyện cũ thương tâm kia tựa như hồng thủy phún dũng mà ra, triệt để đánh nát ngụy trang kiên cường của hắn.



Lưu Chấn phát hiện, mình có thể buông ra hết thảy, nhưng duy chỉ có không thả được đoạn chuyện cũ thương tâm này.



Vô luận như thế nào, hắn phải đi làm tinh tường.
Nói ngắn lại, các loại tin đồn một đống lớn, nhưng mà người chân chính đồng tình hắn, lại không có mấy ai. Mặc dù thực đồng tình, cũng là giận mà không dám nói gì.



Dù sao, người cướp đi nữ nhân, âm thầm lừa Lưu Chấn kia, chính là con dòng cháu giống nhất đẳng của Xích Đường Thành, là đệ tử cường hào chân chính.



Ai sẽ vì một Lưu Chấn hai bàn tay trắng, mà đồng tình vô vị?



Lưu Chấn đứng trước nhà cũ năm đó, lã chã rơi lệ.



Vô Song Đại Đế không vui nói:



- Ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy sao? Lão phu thực hối hận cùng ngươi đến nơi này một lần rồi. Đã là chỗ ở cũ của ngươi, năm đó người khác xài bao nhiêu tiền mua đi, ngươi ra gấp năm lần gấp 10 lần mua về chẳng phải là được. Ngươi dầu gì cũng là thổ hào giá trị con người mười ức Thánh Linh Thạch a.



Lưu Chấn khẽ giật mình, đúng vậy a, mình bây giờ đích thật là thổ hào nha.



Mười ức Thánh Linh Thạch, là gia tộc lúc trước đoạt nữ nhân hắn kia, cũng chưa chắc có tiền như mình bây giờ a.



Mặc dù Chu Đường đế quốc có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng dù sao chỉ là một đế quốc ở trong Trung Vực. Hơn nữa tuy người nọ là quý tộc của Xích Đường Thành, nhưng dù sao còn không tính là quý tộc cường đại nhất của Chu Đường đế quốc.



Nói không dễ nghe, hơn mười ức Thánh Linh Thạch, đây chính là hơn 100 ức Nguyên Linh Thạch. Coi như là một Tứ phẩm tông môn, thoáng cái cũng chưa chắc có thể ra nhiều Linh Thạch như vậy.



Chu Đường đế quốc, ngoại trừ những Nhị phẩm tông môn, Tam phẩm tông môn, vương thất, một tí thế gia cấp cao nhất, thế lực muốn đơn giản lấy ra nhiều tiền như vậy, thật đúng là không nhiều lắm.



Giang Trần cũng giựt giây nói:



- Lưu Chấn, Mạch lão ca nói rất đúng. Bây giờ ngươi là thổ hào, phải học dùng tiền nện. Sự tình dùng tiền có thể giải quyết, cũng có thể gọi sự tình sao? Đáng giá ở chỗ này lau nước mắt?



Không thể không nói, Vô Song Đại Đế cùng Giang Trần đề nghị, để cho Lưu Chấn có rất nhiều lực lượng.