Độc Tôn Tam Giới

Chương 2009 : Mùi thuốc súng mười phần (1)

Ngày đăng: 07:24 19/04/20


̀i thuốc súng mười phần. (1)



- Hay cho một câu không có bằng chứng.



Giang Trần cười lạnh không thôi, lời này Khổng Tước đại đế quả thực đã từng nói qua, thế nhưng muốn xuất ra chứng cớ hiển nhiên là chuyện không thể nào.



- Không có bằng chứng mà các ngươi có thể nói Khổng Tước đại đế vẫn lạc, không có bằng chứng mà các ngươi lại dám tung tin đồn nhảm, không có bằng chứng mà các ngươi dám vu oan lai lịch của ta. Không có bằng chứng mà các ngươi dám triệu tập đại hội chư hầu?



Trong lòng Giang Trần căm phẫn không thôi, ngữ khí không vui nói:



- Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi làm những chuyện này rốt cuộc có bằng chứng gì không?



Tu La đại đế hờ hững nói:



- Chân thiếu chủ, chúng ta làm như vậy cũng không phải là không có bằng chứng. Ta đã từng điều tra qua, Khổng Tước đạo huynh mất tích, khả năng vẫn lạc rất lớn. Cho dù hiện tại hắn không có vẫn lạc, thế nhưng tin đồn hắn vẫn lạc vẫn làm cho lòng người Lưu Ly vương thành bàng hoàng. Từ góc độ này xem ra, Lưu Ly vương thành cần một chưởng khống giả mới, bổn đế được mọi người cất nhắc, là một trong những người được đề cử, danh chính ngôn thuận, sao có thể nói là soán vị?



- Danh chính ngôn thuận?



Giang Trần cười lạnh nói:



- Danh chính ngôn thuận? Ngươi liền mời Đan Hỏa thành, đối thủ một mất một còn với Lưu Ly vương thành chúng ta tới, đúng không?



Tu La đại đế nhíu mày, nhìn về phía khách mời:



- Chân thiếu chru, ngươi không nên ngấm ngầm hại người như vậy. Đan Cực đại đế chỉ là đúng lúc đi ngang qua Lưu Ly vương thành chúng ta, nghe nói Lưu Ly vương thành chúng ta tổ chức đại hội chư hầu cho nên tới tham gia náo nhiệt a. Người tới chơi là khách, Lưu Ly vương thành chúng ta và Đan Hỏa thành tranh giành khí phách, nhưng không phải là đối thủ không chết không thôi. Ta thử hỏi một câu, người Đan Hỏa thành sao không thể tới Đan Hỏa thành? Ngươi trước đó vài ngày không phải mai danh ẩn tích tới địa bàn Đan Hỏa thành hay sao?




Thanh âm của Tu La đại đế âm vang, làm khó dễ Giang Trần.



Vị này bổn sự trả đũa cũng không kém, trước đó Giang Trần nói hắn là kẻ nhu nhược, lúc này hắn lại hoàn trả đầy đủ.



Giang Trần cười lạnh một tiếng:



- Tu La đại đế, cái gọi là người nhu nhược này trừ ngươi ra không có ai thích hợp hơn nha. Ngươi biết không? Kỳ thực ngươi không cần phải làm nhiều như vậy, năm đó ngươi có cơ hội tốt nhấn được quyền khống chế Lưu Ly vương thành. Đáng tiếc ở trước mặt Khổng Tước đại đế bệ hạ, ngươi khiếp đảm giống như con chó nhỏ vậy, một chút dũng khí làm ra vẻ dữ tợn cũng không có. Không phải là ngươi không chiếm được quyền khống chế này mà là ngươi tự tay ném nó đi. Đồ vật tự tay ném đi ngươi cho rằng ngươi có thể lấy lại được hay sao?



Sắc mặt Tu La đại đế có chút khó coi, kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng, lời nói này của Giang Trần là thực.



Quả thực năm đó sau khi Phiền thiếu chủ thuộc nhất mạch Khổng Tước đại đế vẫn lạc, Khổng Tước đại đế đã từng có ý nghĩ này, chỉ tiếc về sau vì sao lại không làm như vậy.



Hiện tại ngẫm lại có lẽ mình quá rụt rè, trước mặt Khổng Tước đại đế quá rụt rè, ngoan ngoãn.



Lời nói của Giang Trần như cứa vào tâm khảm Tu La đại đế.



- Ngươi cho rằng bằng vào những lời nói nhảm này có thể làm dao động đạo tâm của bổn đế sao?



Tu La đại đế cười lạnh một tiếng:



- Ta khuyên ngươi tỉnh lại đi.



- Ngươi nghĩ nhiều rồi, dao động đạo tâm của ngươi? Ngươi cảm thấy ngươi có đạo tâm sao? Người có đạo tâm sẽ làm chuyện dẫn sói vào nhà sao? Người có đạo tâm sẽ hại chính đạo hữu nhà mình sao?