Độc Tôn Tam Giới

Chương 209 : Địa bàn của ta ta làm chủ 2

Ngày đăng: 06:54 19/04/20


Bất quá, đối đãi Nhâm Phi Long này, đáy lòng lại càng nhiều vài phần cảnh giác. Không thể không thừa nhận, năng lực thống quân của người này, năng lực dùng binh, đích thật là quỷ thần khó lường.



Giang Trần trầm tư, tuy Kiếm điểu đại quân của mình lợi hại, nhưng dù sao cũng là dựa vào chiến thuật biển người, muốn nói binh pháp, đó là căn bản không có.



Nếu trong chiến đấu, Hắc Nguyệt Quốc làm đủ chuẩn bị, có lẽ có biện pháp đối kháng loại chiến thuật biển người này, cũng nói không chừng.



Dù sao, đối thủ là một danh tướng được xưng đệ nhất tướng tinh.



Cùng loại người này đối kháng, chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa sao?



- Tiết Đồng, cùng loại người am hiểu dùng binh này, nếu như chúng ta theo chân bọn họ chơi binh pháp, nhất định là như bọn hắn mong muốn. Ngươi nói phải không?



Giang Trần cười hỏi.



Tiết Đồng có chút suy nghĩ, động dung nói:



- Tiểu Hầu gia, ý của ngài là?



- Bọn hắn nói chiến thuật, chúng ta liền không theo chân bọn họ chơi chiến thuật. Bọn hắn ưa thích dùng binh chi đạo, chúng ta hết lần này tới lần khác không theo như sáo lộ an bài. Cái này là địa bàn của ta, đương nhiên do ta làm chủ.



- Tiểu Hầu gia, ngài có cao kiến gì?



- Cao kiến chưa nói tới, ưu thế của chúng ta ở địa phương nào? Ở tính cơ động của Kiếm Điểu. Chúng ta ở chỗ này chờ Hắc Nguyệt Quốc đại quân đến, vì cái gì không chủ động xuất kích?



- Chủ động xuất kích?



Lông mi Tiết Đồng nhảy lên, quả thực sững sờ, lập tức vỗ đầu một cái.




- Các ngươi đều là dũng sĩ của Đông Phương Vương Quốc, bảo vệ quốc gia, là chức trách của các ngươi, cũng là vô thượng vinh quang của các ngươi.



- Hắc Nguyệt Quốc, lần này thống quân là đệ nhất tướng tinh Nhâm Phi Long, người này dùng binh như thần. Nếu như chính diện theo chân chúng đối kháng, Đông Phương Vương Quốc chúng ta không có loại tiền vốn này.



- Nhưng mà, nếu như để cho đại quân Hắc Nguyệt Quốc xâm nhập, Nhâm Phi Long kia lại có một danh hiệu, gọi là Sát Thần. Hắn là một đồ tể. Hắn chẳng những sẽ chà đạp thổ địa của chúng ta, càng sẽ giết con dân của chúng ta, giết cha mẹ của các ngươi, huynh đệ của các ngươi, con của các ngươi!



- Các ngươi nguyện ý ở chỗ này chờ bọn hắn giết đến tận cửa, tàn sát thân nhân của các ngươi, hay nguyện ý đi theo ta, chủ động xuất kích! Nghênh địch ở ngoài biên giới? Các ngươi, nguyện ý dùng máu tươi cùng tánh mạng mình đi chống lại, hay nguyện ý dùng máu tươi của thân nhân các ngươi đi nhuộm đỏ huân chương công lao của bọn hắn?



Không thể không nói, Giang Trần ở phương diện ủng hộ sĩ khí, cũng không phải quá am hiểu. Nhưng mà những lời này, lại phi thường trực quan.



Hơn nữa, Hắc Nguyệt Quốc xâm lấn, đây là cừu hận đời đời tích lũy của hai nước. Đây cơ hồ là không cần động viên, mỗi người đều nguyện ý chiến đến cuối cùng, đều nguyện ý giết đến một hơi cuối cùng.



Ở dưới Giang Trần cổ động, những võ giả kia nguyên một đám vung tay hô to, khấp huyết thề, nguyện ý thề chết theo Giang Trần, ngăn địch ở ngoài biên giới!



- Giết địch! Giết địch!



Hơn một vạn Cao giai Chân Khí cảnh, ngay ngắn hổ gầm, âm thanh chấn vân tiêu.



- Ha ha ha, thú vị, thú vị!



Đột nhiên, trong hư không truyền đến một tiếng cười dài. Tiếng cười dài này, vậy mà ở trong tiếng hô vạn người, như là Kim Thạch, lực xuyên phá rất mạnh, từ trong hư không xuyên thấu mà đến, đâm vào màng tai mỗi người.



- Người nào?



Giang Trần nhướng mày, Thuận Phong Chi Nhĩ hơi động một chút, ánh mắt bắn về một chỗ hư không.