Độc Tôn Tam Giới

Chương 2185 : Ngươi cũng xứng đại biểu thiên đạo sao ? (2)

Ngày đăng: 07:27 19/04/20


̃ng xứng đại biểu thiên đạo sao? (2)



- Lại là nó.



Trong đầu Giang Trần nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, đạo dây chuyền phong ấn kia tựa như một đám tinh vân xoay quanh thức hải của hắn.



Đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Trần cảm nhận được sự tồn tại của đạo phong ấn này. Cổ xưa, thần bí, cường đại, thâm thúy, ẩn chứa uy năng vô cùng.



Ban đầu, lần đột phá ở Bảo Thụ tông kia, đạo phong ấn này dẫn phát ra dị tượng thiên địa cường đại, có thể so với cường giả Đế cảnh đột phá.



Về sau khi tìm hiểu tấm Lưu Ly bia thứ chín trong chủ tháp Lưu Ly vương tháp, lại là đạo phong ấn này cứu lấy thần thức gần như sụp đổ của hắn.



Còn lần này, lại là nó, dưới công kích thần thức đáng sợ như vậy bảo vệ thứ hải của hắn bình yên vô sự.



Giờ phút này, trong lòng Giang Trần càng thêm xác định, đạo phong ấn này nhất định ẩn chứa bí mật cực lớn. Ẩn chứa quỹ tích luân hồi kiếp trước kiếp này của hắn.



Vừa nghĩ tới luân hồi kiếp trước kiếp này, trong lòng Giang Trần vô cùng tự tin.



Vạn Uyên đảo thì thế nào?



Vạn Uyên đảo cho dù cường đại tới mấy cũng chỉ là một đám người nhu nhược, chạy trốn khỏi cuộc chiến phong ma thượng cổ, chỉ là một đám dân từ thời thượng cổ của Thần Uyên đại lục mà thôi.



Nói cho cùng, Vạn Uyên đảo này không thanh bạch.



Một đám người như vậy cho dù thực lực hiện tại vượt qua cương vực nhân loại, thì tính sao? Lại có cái gì đáng để khoác lác cơ chứ?



Loại người này có tư cách gì đại biểu thiên đạo?



- Trần ca, chàng thế nào rồi? Trần ca... Trần ca, chàng tỉnh đi.




Ném chuột sợ vỡ bình.



Hi lão dù sao cũng là lão quái vật kiến thức rộng rãi, hắn cười một tiếng quái dị, nói:



- Hoàng Nhi, lão phu há là loại người nuốt lời như vậy? Tuy rằng ta không quan tâm, bảo vệ ngươi như Thuấn lão. Nhưng cuối cùng cũng là a đầu mà ta nhìn lớn lên. Nếu như không phải tình thế bắt buộc, lão phu há có thể làm thế hay sao?



Lão hồ ly này, không cứng được thì mềm.



- Nếu như vậy mời ngươi tránh ra. Ta làm việc tự cho chừng mực. Ngày mai Trần ca ta muốn mời một cao nhân thần bí của Vạn Uyên đảo giải đáp nan đề vo đạo, ngươi cũng nên xuất ra một phần lực a.



- Cái gì? Ta.



Hi lão há hốc mồm, triệt để sửng sốt.



Giang Trần lắc đầu:



- Hoàng Nhi, không cần, chuyện giải giảng võ đạo ta tự có chừng mực.



Giang Trần làm không được, hắn tuyệt đối không làm được chuyện khắc trước vừa mới trở mặt, khắc sau lại muốn mời lão gia hỏa này tới hỗ trợ mình.



Huống chi lão gia hỏa này không coi ai ra gì, Giang Trần có thể cảm nhận được trong lòng lão nhân này khinh thường toàn bộ cương vực nhân loại ra sao.



Đối với loại nhân sĩ tự coi mình là tầng trên này, Giang Trần căn bản không thèm đặt vào mắt.



- Trần ca, lần này chàng nghe Hoàng Nhi, được không?



Ánh mắt Hoàng Nhi chân thành giống như có thể hóa giải tất cả phẫn nộ của Giang Trần.