Độc Tôn Tam Giới

Chương 2231 : Đường cùng, tận thế (1)

Ngày đăng: 07:28 19/04/20


̀ng cùng, tận thế. (1)



- Yến gia ở Xích Đỉnh trung vực này đáng lẽ nên sớm hạ đài. Nếu như không phải là bọn chúng thì làm gì có cục diện như ngày hôm nay?



- Đúng vậy, bọn chúng can tâm làm tay sai cho Bất Diệt Thiên Đô, lại lôi kéo chúng ta làm đệm lưng cho bọn chúng. Dựa vào cái gì? Mọi người cùng nhau xông lên.



- Lên...



Đám người mãnh liệt như thủy triều phóng về phía hậu cung.



Những thị vệ kia vừa sợ vừa quát lên:



- Hộ giá, hộ giá.



Thị vệ đại nội vừa mới sinh ra đã bị tẩy não, trong đầu bọn họ chỉ có hoàng đế, vì hoàng đế mà sinh, chết vì hoàng đế.



Những thị vệ đại nội này đều là tinh ah võ dạo. Tuy rằng nhân số không nhiều, thế nhưng mỗi một người đều cực kỳ lợi hại.



Nghe nói trong nội bộ hoàng cung xuất hiện bạo động, Ngự lâm quân bên ngoài cũng bất chấp phòng ngự bên ngoài, nhao nhao tụ tập tiến vào trấn áp nội loạn.



Trong lúc nhất thời cả hoàng cung gà bay chó chạy, gào khóc thảm thiết.



Bên Giang Trần còn chưa giết tới, bên trong hoàng cung đã thành cảnh máu chảy thành sông.



Xích Đỉnh hoàng đế bị văn võ bá quan đuổi giết cũng quê quá hóa khùng, điên cuồng quát:



- Giết, giết hết đám loạn thần tặc tử này.



- Một người cũng không giữ lại, giết chết toàn bộ những quốc tặc này. Đám phân thối này, vào thời khắc mấu chốt không thể phân ưu thay trẫm, lại còn dám kích động phản loạn sao?



Xích Đỉnh hoàng đế tức giận đang không có chỗ phát tiết, hắn đánh không lại Giang Trần bên ngoài còn không thu thập được những loạn thần tặc tử bên trong này hay sao?



Hoàng đế giận dữ, máu chảy thành sông.



- Bệ hạ, trấn áp một chút là được rồi. Giết sách về sau đế quốc dựa vào ai đây?




Thanh âm này vang lên, rất nhanh đã có vô số người vọt về phía bên này.



Sua đó ba đại tông chủ kia cũng nhanh chóng chạy như bay về phía bên này.



Xích Đỉnh hoàng đế cũng là kẻ lưu manh, thấy nơi này đã bị vây qunah cho nên dứt khoát không đi. Hắn chỉ cười quái dị một tiếng rồi đặt mông ngồi lên một chiếc ghế.



- Giang Trần đâu? Bảo hắn tới gặp trẫm.



Xích Đỉnh hoàng đế lúc này là lợn chết không sợ nước sôi.



- Chậc chậc, tên ngu ngốc này còn tự cho mình là hoàng đế lão tử sao?



Tiêu Phong dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Xích Đỉnh hoàng đế.



- Chớ nói nhảm với hắn, trước tiên phế hắn, giao cho Thiếu chủ xử trí, tặc nhân này không giết được, phải để cho Thiếu chủ giải quyết.



Tiêu Vân lên tiếng.



Lúc này Giang Trần và Vô Song đại đế cùng đi tới, đi tới hiện trường.



Đi theo phía sau còn có nhóm nhân mã của Đan Kiền Cung.



Xích Đỉnh hoàng đế giờ phút này đã là người cô độc, đĩnh đạc ngồi trên ghế. Sắp chết tới nơi, hắn biết rõ mình hẳn phải chết cho nên dứt khoát ra vẻ tiêu sái, rất lưu manh.



Hắn nhìn Giang Trần:



- Ngươi chính là Giang Trần tiểu tặc kia?



Hai mắt Đan Trì cung chủ như phún lửa, nói:



- Họ Yến kia, ngươi tán tận lương tâm, hai lần xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực ta, sinh linh đồ thán, hôm nay tội ác chồng chất mà ngươi còn dám mạnh miệng?



- Ha ha ha, ngươi thì tính là thứ gì chứ?