Độc Tôn Tam Giới

Chương 2256 : Thật hay là mơ ? (2)

Ngày đăng: 07:29 19/04/20


̣t hay là mơ? (2)



Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế nhanh chóng gia nhập cuộc chiến. Vô Song đại đế truyền âm nói:



- Thương Hải đạo hữu, ngươi phụ trách kiềm chế tên gia hỏa mặt như cương thi kia, ngăn chặn hắn. Ta và Bàn Long đạo hữu sẽ gia tay với gia hỏa có cái bướu kia. Trước tiên bắt một người, sau đó cùng nhau đối phó với kẻ còn lại.



Trước khi Vô Song đại đế gia nhập cuộc chiến, cũng đã quan sát cuộc chiến này. Hán nhìn ra được thực lực của tu sĩ mặt như cương thi kia mạnh hơn một bậc, chính là Đế cảnh cao cấp, so với hắn cũng chỉ có chênh lệch nửa trù mà thôi.



Mà người còn lại kia, chỉ là Đế cảnh trung giai, chênh lệch với hắn khá lớn. Dưới sự phối hợp của Bàn Long đại đế, muốn bắt tên Đế cảnh trung giai kia vẫn có nắm chắc.



Thương Hải đại đế là người thông minh, nghe Vô Song đại đế sắp xếp lập tức biết rõ ý đồ của Vô Song đại đế, hắn cười hắc hắc truyền âm lại:



- Tốt, hai ta còn không sợ thì xá gì kiềm chế một người cơ chứ



Thương Hải đại đế lúc này đã có tiền vốn mặt dày, hắn bị hai người kia giáp công một ngày đêm, không phải vẫn yên bình đứng đây hay sao?



Vô Song đại đế và Bàn Long đại đế liếc mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng đánh về phía tu sĩ có cái bướu trên mặt kia.



Vô Song đại đế dù sao cũng là đại đế đỉnh cấp, hắn vừa ra tay rõ ràng đã nhận thấy cao hơn một bậc. Lĩnh vực Đế cảnh cường đại lập tức phong tỏa hư không bốn phía.



Trong lúc nhất thời, phiến hư không chung quanh giống như đại đỉnh, mây đen tràn ngập không trung, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng áp lực.



Tên tu sĩ Đế cảnh mặt như cương thi kia vốn mặt không biểu tình, lúc này biểu lộ trên mặt đột nhiên biến đổi:



- Đại Giác, kiềm chế một chút, bọn chúng muốn giáp công ngươi.



Tên tu sĩ có bướu thịt giống như chiếc sừng kia cũng biến sắc. Không dám lãnh đạm, tay nhoáng lên một cái, trong tay xuất hiện một cái lang nha bổng.



Cái lang nha bổng này khắp nơi đều có gia nhọn hoắt, tản ra quang mang âm u, trong lúc mơ hồ còn có huyết quang hiện lên.



Tu sĩ có cái bướu này cười dữ tợn một tiếng, vung vẩy Lang Nha bổng, con mắt không nháy lấy một cái, trực tiếp đánh về phía Bàn Long đại đế.
- Nàng nhìn thứ này một chút, nàng còn nhớ rõ không?



Trong tay Giang Trần không biết từ lúc nào đã xuất hiện một phong thư. Phong thư này là do Đan Phi lúc trước để lại biệt viện Thái Phó, để cho thủ hạ giao cho Giang Trần.



Đan Phi nhìn thấy phong thư này, ừm một tiếng, trong mắt chảy ra nước mắt của sự vui sướng, nàng nói:



- Ngươi... Ngươi nhận được phong thư này? Còn luôn giữ nó bên người sao?



- Đúng vậy, ta không thể tưởng tượng được Tiểu Phi trong thí luyện lúc trước lại chính là Đan Phi nàng.



Giang Trần cảm thán.



Đan Phi bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Giang Trần, trong mắt bỗng nhiên có chút lo được lo mất, nhẹ giọng hỏi:



- Ngươi không hối hận sao?



- Có.



Giang Trần gật đầu nói tiếp:



- Ta hối hận ta không thể suy nghĩ nhiều hơn một chút. Ta hối hận khi ở Khổng Tước thánh sơn không thể nhìn thấy mặt nàng. Bằng không mà nói, ít nhất ta có thể sớm tìm thấy nàng một chút.



Đan Phi nghe thấy Giang Trần nói chữ có, lúc đó thân thể khẽ run lên, thế nhưng sau khi nghe những lời đằng sau của Giang Trần. Lòng nàng mới trở lại bình thường, đồng thời trong lòng kích động, lại cảm thấy ấm áp.



- Giang Trần, Giang Trần... Chuyện năm đó là ta tự nguyện. Ta cũng chưa bao giờ hối hận. Mặc dù năm đó lưu lạc bên ngoài, nhận hết đau khổ, ta cũng chưa bao giờ hối hận. Ta chỉ cầu ngươi một chuyện.



- Cái gì?



- Chỉ cầu ngươi đừng bởi vì ta chủ động mà coi nhẹ ta, được chứ?