Độc Tôn Tam Giới
Chương 2262 : Đông Phương Chỉ Nhược (1)
Ngày đăng: 07:29 19/04/20
̉ Nhược. (1)
Đến lúc đó những thân nhân của hắn, những bằng hữu của hắn, những đồng môn, thủ hạ, hoặc là tan đàn xé nghé, hoặc là bị Đan Hỏa thành trấn áp, tuyệt đối không phải là chuyện nói suông.
Giang Trần xuất thần nhìn qua trận pháp, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn.
Đi vào, thành toàn nhân nghĩa giữa hắn và Khổng Tước đại đế, hi sinh, có thể là cả vòng tròn luẩn quẩn lợi ích của toàn bộ mọi người.
Không đi vào, thành toàn được đạo nghĩa với thiên hạ, thành toàn cho cả đại cục. Mà tình nghĩa giữa hắn và Khổng Tước đại đế chưa hẳn đã mất.
Nếu như Khổng Tước đại đế ở đây nhất định hắn cũng không muốn để cho Giang Trần đi vào.
Mãi một lúc lâu sau Giang Trần mới than nhẹ một tiếng:
- Mạch lão ca, huynh nói đúng. Nếu như ta đi vào, Khổng Tước đại đế biết rõ cũng sẽ trách ta không hiểu đại cục. Trách ta làm trái nhắc nhở của người. Đi thôi, đã biết Khổng Tước đại đế tiến vào địa phương phong ma, ít nhất biết rõ người đi đâu. Bất luận sinh tử thế nào, sẽ có một ngày ta tìm được người.
Giang Trần đã quyết định, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Bệ hạ, người nhất định sẽ hiểu rõ quyết định của ta.
Giang Trần thi lễ về phía Man Hoang, phân phó Vô Song đại đế:
- Mạch lão ca, ba người này xử lý sạch sẽ đi.
Vô Song đại đế không nói hai lời, vung tay lên, đánh ba tên tù binh thành tro tàn.
Trận chiến xảy ra ở Thiên Quế vương quốc bị đám tán tu điên cuồng truyền bá ra ngoài, cơ hồ dùng tốc độ giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn ra.
Cơ hồ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi lan truyền khắp cương vực nhân loại.
Giang Trần từ địa phương phong ấn Man hoang trở lại, đi ngang qua Đông Phương vương quốc. Lúc này Đông Phương vương quốc là một mảnh hoang tàn khắp nơi, đổ nát thê lương.
Đã sớm không còn bộ dáng của Đông Phương vương quốc năm đó trong trí nhớ hắn nữa.
Dường như mỗi một nữ nhân nào dưới loại tình huống này đều thích hỏi như vậy.
Giang Trần vỗ vỗ lưng Đông Phương Chỉ Nhược, trong lòng không có một chút tà niệm nào, hắn hỏi:
- Chỉ Nhược, muội ở nơi này có vui vẻ hay không?
Đông Phương Chỉ Nhược nghe vậy lập tức giống như trẻ con chịu ủy khuất, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
- Được rồi, đừng khóc. Ta mang muội đi tìm cô cô. Nếu như muội nguyện ý đi, ta sẽ lập tức mang muội đi. Chỉ cần muội gật đầu hoặc lắc đầu là được.
Đông Phương Chỉ Nhược vội vàng gật đầu, không nhịn được mà gật đầu liên tục.
- Muội đồng ý, đồng ý.
Giang Trần nở nụ cười tiêu sái, trực tiếp mang theo Đông Phương Chỉ Nhược hóa thành một đạo độn quang, bắn ra khỏi Đông Phương vương quốc.
Đi ngang qua Thiên Quế vương quốc, Giang Trần dừng lại một chút, sau khi dặn dò một phen lập tức đi về phía Đan Kiền Cung.
Trở lại Đan Kiền Cung, mọi người nhìn thấy Giang Trần lại mang về một nữ tử cho nên cảm thấy kỳ quái. Giang Trần tùy tiện giải thích vài câu, lại gọi Vân Trung Minh Hoàng tới:
- Vân Trung, nàng là chất nữ của thân vệ Câu Ngọc của ta. Trước tiên ngươi mang nàng trở lại Lưu Ly vương thành đi.
Tuy rằng Đông Phương Chỉ Nhược không nỡ tách ra khỏi Giang Trần, nhưng mà nghe nói đi gặp cô cô nàng cũng không có phản đối. Nàng cũng là nữ hài tử nhu thuận, thấy cách nói chuyện làm việc của Giang Trần hiện tại trong lúc mơ hồ giống như quân chủ. Tuy rằng nàng không hiểu gì, thế nhưng cũng biết, hiện tại Giang Trần ca ca của nàng nhất định không giống như trước kia. Hiện tại nàng không thể tùy hứng cuốn lấy ca ca nữa.
Sau khi đưa Đông Phương Chỉ Nhược rời đi, Giang Trần gọi Vô Song đại đế, huynh đệ Canh gia, còn có Đan Trì cung chủ và Vân Niết trưởng lão tới.
- Chư vị, ta gọi các vị tới đây là có một chuyện muốn nói với chư vị.
Ngữ khí Giang Trần có chút ngưng trọng:
- Ta nói thẳng vậy, Mạch lão ca, hiện tại Đan Kiền Cung trùng kiến tông môn, lực lượng còn yếu. Ta có thỉnh cầu.