Độc Tôn Tam Giới

Chương 231 : Cơ hội Giang Trần trang bức tới 1

Ngày đăng: 06:55 19/04/20


- Người Càn Lam Bắc Cung, thật sự là càng ngày càng làm càn.



Phí lão kia tức giận nói:



- Lại dám đến địa bàn Thanh Dương Cốc ta giương oai.



- Phí lão bớt giận, nghĩ đến những ngu xuẩn kia, cho rằng Phí lão ở trong Đạo Cung của Thanh Dương Cốc, không xuất hiện ở chỗ này, cho nên mới dám làm càn.



- Ân, giải thích như vậy coi như hợp lý. Bất quá bọn hắn dám đến địa bàn Thanh Dương Cốc ta giương oai, nói rõ lão đầu ta xưa nay vẫn là quá nhân từ a.



Thanh Dương Cốc cũng là một trong những đạo tràng của Bảo Thụ Tông tại Thiên Quế Vương Quốc, cùng Càn Lam Bắc Cung bình khởi bình tọa, lại nói tiếp, kỳ thật còn là quan hệ đồng môn.



Đôi mắt Lão nhân này đảo qua, ở trên thân bọn người Giang Trần ngắm tới ngắm lui:



- Các ngươi là người nào, người Càn Lam Bắc Cung, tại sao phải truy giết các ngươi?



Giang Trần biết rõ thực lực lão nhân này cường đại, một chiêu có thể trấn áp Lưu sư huynh, đoán chừng tu vi sẽ không kém Sở Tinh Hán của Tử Dương Tông.



- Tiền bối, chúng ta thật sự là oan uổng, hảo hảo chạy đi, lại không biết những người Càn Lam Bắc Cung này nổi điên cái gì, lại một mực đuổi giết chúng ta.



Phí lão khặc khặc cười quái dị:



- Cái kia còn không đơn giản? Người Càn Lam Bắc Cung cực kỳ tham lam, loại linh cầm này của các ngươi, so với Thanh Dực Long của bọn hắn còn cao, bọn hắn không đỏ mắt mới là lạ.



- Nguyên lai là như vậy, tiền bối chỉ điểm, để cho ta rộng mở trong sáng a.



Giang Trần cũng là gặp người tiếng người nói, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.



Thấy lão nhân này tựa hồ so với người Càn Lam Bắc Cung dễ nói chuyện hơn, ngữ khí liền theo đối phương một chút.



- Bớt vuốt mông ngựa đi. Tuy lão đầu ta không thích giết người cướp của, nhưng mà các ngươi chạy đến địa bàn của ta, nhất định phải nghiêm trị.



- Tiền bối, chúng ta không phải cố ý, người xem...



- Nói nhảm, nếu ngươi cố ý, lão đầu ta trực tiếp chặt các ngươi làm phân bón hoa rồi. Như vậy, ta cũng không khi dễ các ngươi. Hai mươi năm, làm dược nô hai mươi năm, các ngươi có thể từ Thanh Dương Cốc đi ra.




Thông Tâm Minh Vương Thảo?



Kiều Bạch Thạch nghe cũng chưa từng nghe qua, muốn biểu hiện một chút, nhưng lại vô kế khả thi.



Liền ở thời điểm này, Giang Trần bỗng nhiên mở miệng nói:



- Tiền bối, ngươi tìm Thông Tâm Minh Vương Thảo, là luyện chế Minh Vương Tịnh Tâm Đan? Hay là luyện chế Tiên Linh Nhu Huyền Hoàn?



- Ân?



Khuôn mặt lão đầu vốn khô héo âm trầm, nghe Giang Trần vừa hỏi, đột nhiên biến sắc, hai mắt đục ngầu nhất thời thả ra một đạo tinh quang, ở trên mặt Giang Trần quét tới quét lui.



- Tiểu tử, ngươi vậy mà nghe qua Minh Vương Tịnh Tâm Đan?



Phí lão bước một bước, liền lẻn đến trước mặt Giang Trần, ngón tay sờ sờ, đem dây thừng trên người Giang Trần kéo đoạn.



- Hắc hắc, xảo vô cùng, thật đúng là nghe qua.



Tròng mắt lão đầu tỏa ánh sáng, lập tức lại uể oải thở dài.



- Nghe qua thì sao, lão đầu ta còn biết đan phương đây này, đáng tiếc tìm không thấy Thông Tâm Minh Vương Thảo, luyện chế không được, đó cũng là không tốt.



Minh Vương Tịnh Tâm Đan, kỳ thật cũng là Thượng Cổ đan phương, là một loại đan dược bình tâm tĩnh khí. Nói trắng ra là, cùng Nhất Phật Tán là một hệ.



Chỉ là, đẳng cấp của Minh Vương Tịnh Tâm Đan, so với Nhất Phật Tán cao hơn nhiều cấp bậc. Chân Khí cảnh căn bản không dùng được loại đan dược cao cấp này.



- Đúng vậy, Thông Tâm Minh Vương Thảo đối với hoàn cảnh phi thường bắt bẻ, rất khó tìm. Có thể ngộ nhưng không thể cầu.



Giang Trần cũng cố ý thừa nước đục thả câu.



Trên thực tế, ở trong trí nhớ kiếp trước của hắn, Thông Tâm Minh Vương Thảo này, đối với thân phận kiếp trước của hắn mà nói, cái kia chính là cỏ dại, sinh trưởng ở trong hoa viên, cũng bị cho là cỏ dại thanh lý sạch.



Nói cách khác, Thông Tâm Minh Vương Thảo ở trong mắt Chư Thiên đại sư, là thực vật làm xanh mặt đất, ngay cả tư cách tiến vào hoa viên của bọn hắn cũng không có.