Độc Tôn Tam Giới

Chương 2384 : Sợ hãi, tuyệt vọng (1)

Ngày đăng: 07:31 19/04/20


Thần điểu Chu Tước là sinh linh thượng cổ, tự nhiên nó biết trên Thần Uyên đại lục còn có địa phương khác.



- Thiếu niên, ta là sinh linh thượng cổ, lý giải đối với Thần Uyên đại lục chỉ sợ còn nhiều hơn ngươi chứ không ít hơn ngươi. Ta ở thời kỳ thượng cổ đã từng thiếu nợ nhân tộc các ngươi một nhân tình. Trấn thủ nơi này là chức trách của bản linh. Bản linh có thể thất bại, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi. Ngươi có hiểu không?



Tịch mịch từ thượng cổ tới nay, làm cho thần điểu Chu Tước đối với thiếu niên nhân tộc hiểu thú ngữ thượng cổ như Giang Trần vô cùng kiên nhẫn.



Thần điểu Chu Tước cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao mình lại giải thích nhiều như vậy với một thanh niên nhân tộc.



Giang Trần nghe vậy, bắt đầu kính nể không thôi.



Thần điểu Chu Tước không hổ là huyết mạch một trong tứ đại thần thú, trời sinh cao quý, lời hứa hẹn đáng giá ngàn vàng.



Loại lời hứa đáng giá ngàn vàng này, mười vạn năm khí tiết này, đáng để Giang Trần hắn kính nể.



- Như vậy xem ra, Ma chủ Thiên ma thoát khỏi phong ấn đối với tiền bối mà nói cũng là một loại giải thoát a.



Giang Trần cảm thán.



Thần điểu Chu Tước lãnh đạm nói:



- Đây chính là phương thức tư duy của nhân tộc các ngươi a. Bản linh đã hứa hẹn, cho nên nhất định phải không để cho ma chủ Thiên ma rời khỏi nơi này. Há sẽ vì sự được mất của bản thân mà dung túng ma chủ Thiên ma rời khỏi phong ấn? Thiếu niên, mặc dù ngươi bất phàm, cuối cùng vẫn chỉ là phàm phu tục tử, vẫn kém xa tiên hiền nhân tộc thời thượng cổ các ngươi.



Ngữ khí của thần điểu Chu Tước bỗng nhiên lạnh lẽo.



Hiển nhiên nó cảm thấy Giang Trần nói những lời này chính là một loại vũ nhục với nó.



Giang Trần tự biết lời này của mình đã chạm vào tự tôn của đối phương, hắn áy náy cười cười:



- Tiền bối, vừa rồi kỳ thực là tiểu tử nói sai. Tiểu tử xin lỗi tiền bối. Chỉ là ta vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn đề xuất một biện pháp cho tiền bối.



- Cái gì?




Thanh âm này lạnh nhạt cực kỳ, lại tràn ngập uy nghiêm khó hiểu.



Đây chính là thanh âm dẫn đường cho vô số tu sĩ lúc trước. Chỉ là so với trước đó thanh âm này rõ ràng nhiều thêm một phần lạnh nhạt, không có vẻ hiền lành như trước đó nữa.



- Chậc chậc, không thể tưởng tượng được, đường đường là thần điểu Chu Tước lại sa đọa tới mức nói chuyện tào lao với một thiếu niên nhân tộc.



Tiếng cười quái dị kia vang lên, châm chọc thần điểu Chu Tước.



Thần điểu Chu Tước lạnh lùng không nói gì, trong hai mắt tràn ngập sát khí kinh người.



- Thiếu niên nhân loại, ngươi tên là gì?



Thanh âm kia lại biến đổi, hỏi Giang Trần.



- Không thể tưởng tượng được truyền thừa nhân tộc suy bại, lại vẫn có người hiểu được thú ngữ thượng cổ. Khó có được, khó có được. Tiểu tử, bản chủ vô cùng thưởng thức ngươi. Ngươi có hứng thú đầu nhập vào Thiên Ma nhất tộc ta không?



Thiên Ma nhất tộc?



Bốn chữ này vừa mới vang vọng, giống như là sấm sét giữa trời quang, vang vọng bên tai những tu sĩ kia. Khiến cho bọn họ cơ hồ có cảm giác tai mình nghe nhầm.



Trong lúc nhất thời tất cả mọi người biến sắc.



Thiếu Dương đại đế kia càng hoảng sợ kêu lên:



- Không tốt, rút lui.



Những người khác cũng triệt để bối rối, nhao nhao như không muốn sống xông ra ngoài.



Chỉ là từ khi bọn họ tiến vào khu vực này, vận mệnh của bọn họ cũng đã được quyết định.