Độc Tôn Tam Giới
Chương 25 : Lần thứ hai vẽ mặt 2
Ngày đăng: 06:51 19/04/20
- Dạ dạ, Tiểu Hầu gia rộng lượng, lão Tống hổ thẹn, hổ thẹn a.
Giang Trần cười ha ha, hắn như thế nào lại không biết, thái độ lão Tống đột nhiên chuyển biến, tất nhiên là bên ngoài có người gây áp lực.
Về phần ai dùng lực, vậy thì càng không cần nói.
Ở trong vương đô, thế lực có thể làm cho đại chư hầu cũng không dám lỗ mãng, có mấy nhà? Mà trước mắt sẽ vì Giang Trần hắn hộ tống, ngoại trừ vương thất, còn ai vào đây?
- Xem ra, lão nhân Đông Phương Lộc kia, quả nhiên cũng chuẩn bị một tay, sợ ta đổi ý?
Trong nội tâm Giang Trần lắc đầu, cười cười đi ra ngoài.
Đồ vật nên chuẩn bị, hắn cũng đã chuẩn bị xong.
Bạch Chiến Vân nhiều lần bị Giang Trần bỏ qua, rất có một loại cảm giác thất bại, có lực không có chỗ dùng. Hung dữ đối với Tống lão bản nói:
- Biểu cữu, chuyện này, ngươi phải cho ta một cái công đạo!
Tống lão bản khẽ đảo mắt nói:
- Bạch Chiến Vân, ngươi tự giải quyết cho tốt đi! Đây là vương đô, không phải Bạch Hổ lãnh địa của các ngươi! Ngươi muốn giương oai, cũng phải trước hết nghĩ, có ít người không phải ngươi có thể chọc được. Ta làm biểu cữu, hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, coi chừng đi nhầm bước, đem mấy đời tâm huyết của Bạch gia ngươi, hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Tống lão bản hoàn toàn không phải nói chuyện giật gân, vừa rồi tiểu nhị tiến đến, chỉ nói hai câu.
Một câu là "Thiên Đô quân Thống Lĩnh ở bên ngoài", câu thứ hai là "Phải đem Ngọa Dương Thạch bán cho Giang Trần, nếu không tự gánh lấy hậu quả" .
Hai câu này đầy đủ để cho Tống lão bản cải biến thái độ rồi.
Người nào không biết, Thiên Đô quân, là thân vệ của đương kim quốc quân, là chi đội ngũ có lực chiến đấu nhất Vương Quốc, khống chế quyền sinh sát của Đông Phương Vương Quốc.
Không khoa trương nói, làm bực Thiên Đô quân, đừng nói Tống lão bản hắn, coi như là Bạch Hổ Hầu, sợ rằng cũng phải thịt nát xương tan!
Đỗ Như Hải khoát tay chặn lại, cười lạnh nói:
- Giang Hãn Hầu, ngươi không cần phải nói nữa. Con của ngươi ở trên Tiềm Long thi hội, vốn ta định giúp ngươi một chút. Bất quá, xế chiều hôm nay ta được rất nhiều lộ chư hầu nhắc nhở. Nói đứa con trai này của ngươi coi trời bằng vung, giúp hắn là tương đương rước họa vào thân. Cho nên, sự tình Tiềm Long hội thử, các ngươi tự cầu phúc đi!
- Đỗ tổng quản, cái này. . .
Giang Phong nóng nảy.
- Giang Hãn Hầu, đừng trách bản tổng quản nói thẳng. Dù không có những lộ chư hầu kia nhắc nhở, lấy thái độ của nhi tử ngươi, ta không làm khó dễ hắn, Giang gia các ngươi phải thắp nhang thơm cầu nguyện rồi!
Đỗ Như Hải dứt khoát xé rách da mặt.
Một khi vạch mặt, Đỗ Như Hải rõ ràng ngay cả uy hiếp cũng không cần che dấu. Dùng địa vị của Đỗ Như Hải tại vương đô, đối với một chư hầu sắp thất thế, là không có tất yếu khách khí.
Giang Phong vốn mang theo vài phần tâm lý may mắn cầu tình, nghe xong lời này, sắc mặt cũng trầm xuống:
- Đỗ tổng quản, ngươi vũ nhục Giang Phong ta có thể, lại không thể mang nhi tử ta lên! Người trẻ tuổi hoàn khố một chút thì làm sao? Ngươi đoán chừng con của ta sẽ không xoay người? Có câu nói nói rất hay, lấn già chớ lấn trẻ!
- Tốt một câu lấn già chớ lấn trẻ! Có phải ngươi muốn nói cho ta, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây hay không? Không ai mãi mãi hèn a? Ha ha ha ha ha. . .
Đỗ Như Hải cười ha ha.
- Tỉnh lại đi, nếu như không phải vận khí cứt chó tốt, Giang Phong, bây giờ ngươi hẳn là xử lý tang sự cho con của ngươi, còn có thời gian hướng ta cầu tình?
Nói xong, hất tay áo lên, ngạo nghễ đi ra ngoài.
- Chậm đã!
Giang Trần vẫn đứng ở bên cạnh phụ thân, bỗng nhiên mở miệng.