Độc Tôn Tam Giới
Chương 2527 : Nguyệt Thần giáo tới (2)
Ngày đăng: 07:33 19/04/20
-
Nghe lời của chư vị, là thuần phục Lưu Ly vương thành ta, nghe Lưu Ly vương
thành ta hiệu lệnh. Trên thực tế Lưu Ly vương thành ta binh hùng tướng mạnh,
cho dù loạn thế loạn tới mức nào, Lưu Ly vương thành ta cũng không thiếu người
có thể chinh chiến. Chư vị chớ hiểu lầm, đầu tiên các ngươi muốn thuần phục là
phải thuần phục từ tận tâm. Mà không phải là bị đại cục thôi động, ép làm những
quyết định như này. Nếu như bị thế cục thôi động, hôm nay các ngươi đưa ra quyết
định này, thì ngày mai các ngươi cũng có thể đưa ra quyết định khác. Lưu Ly
vương thành ta không cần cỏ đầu tường.
- Ta thích nói những lời thẳng thắn trước.
Ánh mắt Giang Trần lạnh lùng, lại tràn ngập uy nghiêm:
- Sở dĩ chư vị còn có thể đứng ở nơi này, nói thoải mái như vậy là bởi vì chúng
ta có cùng thân phận, chúng ta đều là nhân tộc, đều có một tổ tiên, đều có một
gia viên, trên người gánh vác sứ mệnh nhân tộc. Nếu như trong các ngươi có người
có quên tầng thân phận nhân tộc này, quên đi bản tâm mình là gì. Vậy ta hy vọng
các ngươi lập tức rời khỏi Lưu Ly vương thành, kế tiếp các ngươi muốn làm gì,
đi đâu. Giang Trần ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Mọi người ngưng trọng, tất cả đều biết lần này Giang Trần muốn làm thực sự.
- Mọi người biết rồi đó, cương vực nhân loại những năm qua chia rẽ không ngừng,
hoặc là nội loạn không ngừng, hoặc là tính toán lẫn nhau.
- Nếu như cương vực nhân loại tiếp tục như vậy, chỉ sợ không cần đợi tới lúc ma
tộc xuất thế, những dị tộc khác xâm lấn, có thể triệt để phân liệt nhân tộc,
làm cho nhân tộc lâm vào kết cục diệt chủng.
Những lời này của Giang Trần làm cho tâm tình tất cả mọi người vô cùng trầm trọng.
Quả thực đúng như lời Giang Trần nói, những năm gần đây trong cương vực nhân loại
quả thực lâm vào trong vòng luẩn quẩn. Giữa các đại tông môn với nhau không ngừng
tính toán, phá lẫn nhua.
Hiện tại sự yên tĩnh của cương vực nhân loại đã hoàn toàn bị phá nát. Ma trảo của
dị tộc, đã rục rịch, không ngừng vươn tới địa bàn của nhân tộc.
Nếu như nhân tộc trên cương vực nhân loại tiếp utjc như vậy, rất dễ bị người ta
phân hóa, bị người ta đánh bại.
Giang Trần cười nói:
- Đại giáo chủ tới vừa lúc, thế lực khắp nơi trong cương vực nhân loại vừa vặn
tụ họp ở đây cùng bàn đại kế nhân tộc. Đại giáo chủ tới, thế lực khắp nơi trong
cương vực nhân loại chúng ta đã tụ họp đông đủ.
Đại giáo chủ cười khổ nói:
- Không thể tưởng tượng được Nguyệt Thần giáo ta lại tới muộn nhất. Lần này
may mà có Giang Trần thiếu chủ trượng nghĩa viện trợ, nếu không ntng ta chỉ sợ
không còn cơ hội thương nghị với chư vị.
Mọi người nghe vậy trong lòng đều trầm xuống.
Tố Hoàn Chân kia mở miệng hỏi:
Đại giáo chủ, nghe nói Nguyệt Thần giáo các ngươi giao thủ với Khổ Man tộc,
vậy sức chiến đấu của Khổ Man tộc kia rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ?
- Có bao nhiêu đáng sợ sao?
Đại giáo chủ cười khổ nói:
- Tố viện chủ, nói thật bổn giáo quả thực có chút xấu hổ không dám nói. Thực lực
mạnh nhất của Khổ Man tộc rốt cuộc tới đâu bổn giáo thậm chí còn không nói được.
Bởi vì bọn chúng còn chưa thi triển toàn bộ thực lực của mình mà bổn giáo cơ hồ
đã bị diệt. Nếu không phải là Giang Trần thiếu chủ tới kịp lúc, từ trên xuống
dưới Nguyệt Thần giáo ta chỉ sợ khó tránh khỏi bị Khổ Man tộc làm nhục.
Nhớ tới trận chiến này, Đại giáo chủ còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nghe thấy Đại giáo chủ nói như vậy, tất cả mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất
thời, bầu không khí ở hiện trường vô cùng áp lực. Im ắng, chỉ còn lại hô hấp dồn
dập của mọi người.
- Khổ Man tộc kia thực sự đáng sợ như vậy sao?
- Chúng ta chỉ đối mặt với đội ngũ do một vương tử của một bộ lạc trong Khổ Man
tộc suất lĩnh. Trong đội ngũ kia chí ít có hai ba tên cường giả Thiên VỊ.