Độc Tôn Tam Giới
Chương 2564 : Diện mạo thực sự
Ngày đăng: 07:34 19/04/20
- Chậc chậc, rốt cuộc là ai nhanh mồm nhanh miệng? Nhìn đại cục? Các ngươi nhìn đại cục ở chỗ nào? Thư Vạn Thanh lão đầu kia, vừa bước ra ngoài đã phá hỏng chuyện tốt của ta, sau đó càng sa đọa tới mức đầu nhập vào giáo chủ Phong Vân giáo. Còn cải trang cách ăn mặc, mượn tên tuổi ta đánh lén Khổ Man tộc, vu oan cho ta. Đây là cái nhìn đại cục của các ngươi sao?
Giang Trần thực sự giận dữ.
Những người gọi là cường giả ẩn sĩ này thực sự có thể thay đổi trắng đen, thị phi. Đơn giản là có thể nói một chuyện mất mặt thành một chuyện vô cùng vinh quang vậy.
Lão nhân kia hiển nhiên cũng bị Giang Trần làm cho tức giận không nhẹ. Dùng tu vi của hắn, trong đám cường giả ẩn sĩ, cũng là tồn tại vô cùng cường đại, cơ hồ có thể nói là tồn tại đỉnh tiêm.
Cho nên trong mắt bọn hắn, mỗi một hành động, mỗi một lời nói của bọn hắn, đối với thế tục mà nói, đều là thánh minh, nên tôn sùng mới đúng.
Nào giống như Giang Trần nói, vô lễ, bất kính như vậy?
- Tiểu tử, ngươi kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc có gì cậy vào?
Lão giả lạnh lùng như băng sơn kia hỏi.
- Sao nào? Ngươi không nói lại ta? Nếu như ta nói ta không có chỗ dựa, có phải ngươi định cưỡng ép trấn áp Lưu Ly vương thành ta hay sao?
Giang Trần như cười như không nói.
- Hừ, không cần phải nhiều lời. Mặc kệ chỗ dựa ngươi mạnh bao nhiêu, ngươi tự ý giết Thư Vạn Thanh, đó chính là tội lớn. Cho dù Thư Vạn Thanh có chút sai lầm, đó cũng là cường giả Thiên Vị của nhân tộc. Ngươi giết một là làm mất một trụ cột lực lượng của Nhân tộc. Tội nghiệt này Giang Trần ngươi không gánh được, Lưu Ly vương thành ngươi cũng không gánh được.
Đây đã không đơn thuần là chụp mũ, mà trực tiếp định tội cho Giang Trần.
Giang Trần châm chọc nói:
- Ngươi định làm phán quan sao? Định tuyên án ta ở đây sao?
- Chỉ là..
- Đúng, mấy huynh đệ chúng ta ghét nhất là mấy lão già kiểu này.
- Già rồi sao không chết đi? Lại còn tự cho mình là đúng. Ta phi.
- Tự cho mình là đúng còn không phải là thứ đáng ghét nhất. Đáng ghét nhất là việc không biết việc tự cho mình là đúng có bao nhiêu ngu xuẩn.
Mấy huynh đệ Cự thạch nhất tộc như người điên, từng người, từng người mở miệng châm chọc.
Lão nhân kia thực sự là tức gần như phát điên.
Từ khi hắn thành danh tới nay, thế giới võ đạo, phàm là người biết tới hắn, ai mà không khách khí, tất cung tất kính với hắn?
Trước sơn môn Khổng Tước thánh sơn này, không ngờ hắn lại chịu nhục nhã vô cùng như vậy.
Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng không kiêng nể gì cả của Giang Trần, tuy rằng lão nhân này nổi giận, thế nhưng cũng không có mất đi lý trí.
Trong lòng của hắn lúc này có chút hối hận.
Lần này hắn đã quá xúc động. Tới quá vội vàng. Nếu như có thể triệu tập hai ba đồng bạn tới, cũng không trở thành bị động như vậy.
Trách, cũng chỉ có thể trách mình quá tự tin.
Nghĩ tới đây, lão nhân này hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
- Giang Trần, ngươi lập nghiệp ở thế tục như vậy, có thể đi tới một bước này cũng coi như không dễ. Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi chịu nhận tội, lão phu có thể đảm bảo cầu tình cho ngươi. Tránh cho khỏi chết. Nhưng mà điều kiện tiên quyết ngươi phải giao ra nhẫn trữ vật của Thư Vạn Thanh, còn có Thiên Vị phù chiếu của Thư Vạn Thanh.
Trong lòng Giang Trần cười lạnh, nghĩ thầm, thứ để đùa giỡn rốt cuộc cũng nói tới.