Độc Tôn Tam Giới

Chương 2596 : Gặp mặt

Ngày đăng: 07:34 19/04/20


- Đúng vậy, ngươi biết hắn?



Trong mắt Tỉnh Trung đại đế toát lên vẻ khó tin:



- Ta không biết hắn, nhưng ta từng nghe nói qua hắn. Thiếu chủ, phong bái thiếp này là của Hạc Minh lão nhân?



- Đúng vậy, hắn nói hắn muốn tới tham dự đại hội, muốn tâm sự cùng ta, lời nói trên bái thiếp vô cùng khách khí.



Giang Trần đem bái thiếp đưa cho Tỉnh Trung đại đế.



Tỉnh Trung đại đế sau khi tiếp nhận, xem xét qua, ánh mắt tràn ngập vẻ rung động:



- Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được Hạc Minh lão nhân này còn tại thế.



- Tại sao lại nói như thế?



Giang Trần hiếu kỳ hỏi.



- Hạc Minh lão nhân này khi ta còn là thiếu niên, đã nghe qua tin đồn về hắn. Là một nhân vật phong vân vạn năm trước. Cả đời hắn có rất nhiều tin đồn, truyền kỳ. Khi ta còn bé, lão sư ta cũng đề cập tới truyền thuyết về Hạc Minh lão nhân, bảo ta lấy Hạc Minh lão nhân làm mục tiêu...



Tỉnh Trung đại đế nói tới chuyện cũ cực kỳ thổn thức.



- Nhân vật viễn cổ như vậy, thực lực của Hạc Minh lão nhân này có lẽ vô cùng cường hãn a.



Giang Trần vuốt vuốt bái thiếp trong tay:



- Bái thiếp này hắn nói khách khí như vậy quả thực khiến cho bổn thiếu chủ có chút ngoài ý muốn.



Theo hiểu biết của Giang Trần đối với cường giả lánh đời nhân tộc, bọn họ ai mà không mắt cao hơn đầu, không quan tâm tới tất cả cơ chứ?



Ngược lại Hạc Minh lão nhân này lại ghi bái thiếp khách khí như vậy, Giang Trần có chút không thích ứng được.




- Ân, rất không tồi, người trẻ tuổi có thể duy trì phát triển cơ nghiệp lớn như vậy quả thực không dễ. Lão phu lần này tới đây là cũng có ý biểu đạt sự áy náy với ngươi.



- Ồ? Hạc lão sao lại nói tới áy náy chứ?



- Theo lý thuyết, cương vực nhân loại gặp nhiều chuyện như vậy, lão phu bụng làm dạ chịu, có lẽ nên đứng ra. Nhưng mà lão phu bảy tám ngàn năm trước đã tuyên bố rời khỏi giang hồ, không hỏi tới chuyện thiên hạ. Tận tình với sơn thủy, sống nốt quãng đời còn lại.



Trong thanh âm của Hạc Minh lão nhân mang theo cảm giác tang thương nồng đậm.



Bảy tám ngàn năm trước rời khỏi giang hồ, muốn hắn đi ra, quả thực cũng làm khó hắn. Dù sao, tâm lý con người, trong ẩn cư trường kỳ sẽ chậm rãi đươc ma luyện, tính tình cũng trở nên nhạt nhẽo.



- Như vậy Hạc lão lần này hạ sơn, phải chăng có ý định tái xuất giang hồ?



Giang Trần hiếu kỳ hỏi.



- Ha ha, người trẻ tuổi, quả nhiên có chút nhãn lực.



Hạc Minh lão nhân cười nói:



- Loạn thế đã tới, người trẻ tuổi như ngươi cũng đem trách nhiệm gánh trên vai. Lão già như ta cũng không thể không để ý tới. Nhưng mà ngươi yên tâm, mặc dù lão phu hạ sơn, cũng không tranh phong với người trẻ tuổi như ngươi. Cướp đoạt quyền đứng đầu gì đó. Trên thực tế lần này lão phu tới đây là muốn nói cho ngươi biết, ngươi làm rất tốt. Mong ngươi tiếp tục làm như vậy, sau này lão phu sẽ đứng bên cạnh ủng hộ ngươi.



Hạc Minh lão nhân nói trắng ra.



Giang Trần có chút xấu hổ.



- Những lời này của Hạc lão lại làm cho tiểu tử không dám nhận. Nếu như lão nhân gia ngài hô một tiếng, tiểu tử cũng cam nguyện nghe theo lão nhân gia hiệu lệnh.



CŨng không phải Giang Trần sĩ diện nên mới nói vậy, kỳ tực hắn cũng không phải là người mà chuyện gì cũng vơ vào người. Hắn trấn thủ Lưu Ly vương thành, hoàn toàn là vì hứa hẹn năm đó với Khổng Tước đại đế.



Nếu như Hạc Minh lão nhân chịu hạ sơn, lãnh đạo nhân tộc, Giang Trần tuyệt đối sẽ giao ra quyền hành a.